Trời hưng hửng sáng. Len lỏi theo con đường mòn trong rừng già, Michael Campenon cùng vợ, Isabelle, bắt đầu cuộc đào tẩu ra khỏi khu đồn điền của người da trắng ở xứ sở Congo, lúc bấy giờ là thuộc địa của nước Bỉ. Mỗi người xách một chiếc vali chứa đựng vật dụng giá trị nhất mà họ có thể mang theo. Nhưng điều tối quan trọng trước mắt là tự cứu mạng sống trước các cuộc nổi dậy đầy bạo lực của dân bản địa. Họ băng qua cánh rừng già dẫn đến địa điểm còn nằm dưới sự kiểm soát của lực lượng quân sự Bỉ. Ðây là sự lựa chọn an toàn và hợp lý nhất. Michael thúc giục:
– Chỉ khoảng một tiếng nữa là chúng ta đến nơi thôi! Nào cố gắng lên!
Isabelle giữ im lặng. Tay phải chị xách chiếc vali, còn tay kia chị nắm chặt tay của Véronique, đứa con gái duy nhất vừa lên bảy của chị và Michael. Bất chợt Véronique hỏi:
-Mẹ nhìn ông kia kìa! Bộ ông ta đang ngủ hả?
Isabelle đáp:
-Không, ai lại nằm ngủ giữa rừng già, ông ta đã chết rồi!
Nếu nhìn kỹ sẽ thấy một nửa khuôn mặt của xác chết đã bị biến dạng. Tay cầm khẩu súng, Michael bước đến gần xác chết:
-Hắn không còn sợ chết là gì, thật đáng thương!
Michael và Isabelle không muốn con gái mình, Véronique, nhìn thấy xác chết. Nhưng trong tình huống như thế này, họ không còn sự lựa chọn nào khác. Véronique quan sát xác chết. Bất chợt nó kêu lên:
– Mẹ có thấy ông ta mang chiếc nhẫn đẹp óng ánh ở ngón tay giữa không?
-Con gái của bố có mắt quan sát tốt quá. Ðúng là ngón tay giữa của ông ta mang một chiếc nhẫn khá đẹp, Michael đáp lời con.
Isabelle bước tới dẫn đầu:
-Mình đi thôi anh ạ, em cảm thấy sợ quá!
-Không thể bỏ lại chiếc nhẫn đẹp trên ngón tay xác chết. Anh sẽ tháo lấy nó rồi mình đi cũng không muộn.
-Anh điên mất rồi. Sao lại lấy đồ trên xác chết? Anh không sợ mang họa vào thân à? Hãy để ông ta ngủ yên. Em có cảm giác bất an và lo âu thế nào ấy.
-Không được. Có thể chiếc nhẫn sẽ giúp thân nhân nhận dạng được ông ta thì sao! Vả lại chiếc nhẫn đẹp làm sao, sẽ uổng phí biết bao nếu để nó nằm lại giữa rừng già!
Nói xong, Michael tháo chiến nhẫn ra mân mê:
-Lạ thật, chiếc nhẫn đẹp thế này mà bọn nổi dậy không tháo lấy!
Chiếc nhẫn trở thành vật sở hữu của Michael trong tình huống như thế đấy. Anh bỏ chiếc nhẫn vào túi quần và quên khuấy nó đi cho đến lúc phi cơ cất cánh đưa cả gia đình họ trở về nước Bỉ. Michael lấy chiếc nhẫn ra ngắm nghía:
-Xem này, Isabelle. Chiếc nhẫn được chạm trỗ hình con rắn hổ sắc sảo. Anh không rành lắm nhưng có vẻ đây là chiếc nhẫn cổ, chiếc nhẫn Ai Cập!
Michael ướm thử chiếc nhẫn vào ngón tay và thấy thật vừa vặn. Anh say sưa ngắm nó một hồi rồi để yên nơi ngón tay giữa.
Chiếc phi cơ đưa cả gia đình anh an toàn về thủ đô Bruxelles. Họ đã thoát khỏi cuộc tàn sát của người nổi dậy. Nhưng chẳng bao lâu sau, Michael chết vì một căn bệnh bí hiểm mà không một bác sĩ nào chẩn đoán ra được.
Vài tuần sau, Isabelle lấy ra chiếc nhẫn cổ Ai Cập bằng vàng trong số những vật dụng do Michael để lại.
-Chiếc nhẫn này làm mình cảm thấy bất an thế nào ấy, Isabelle tự nhủ.
Thế là ngay trong ngày hôm đó, Isabelle đem bán chiếc nhẫn cho ông Moshewitz, chủ tiệm kim hoàn ở góc đường gần nhà.
Vài hôm sau, Frédéric Larminier, em rể của Isabelle, khoe với chị vợ:
-Xem này Isabelle. Tôi vừa mua được chiếc nhẫn cổ Ai Cập với giá bèo ở tiệm kim hoàn nơi góc đường.
-Chết thật, chiếc nhẫn này sao cứ quanh quẩn mãi trong gia đình mình thế này. Chính chị đã bán nó cho ông ta đấy. Michael đã tháo nó ra từ tay của một xác chết lúc chạy ngang qua cánh rừng ở Congo.
-Thế thì đã sao nào! Dường như chị bị ám ảnh quá nặng nề bởi cảnh chết chóc ở đất nước Congo nổi loạn!
Ðã vài tuần nay, Frédéric mang chiếc nhẫn Ai Cập trong tay. Một hôm, Isabelle và con gái, Véronique, đến dự bữa tiệc do vợ chồng Frédéric và Marie Larminier tổ chức. Trong khi ăn, Marie Larminier, vợ của Frédéric và là em gái của Isabelle, nói:
-Anh yêu, hãy kể cho chị Isabelle nghe giấc mơ của anh đi.
Frédéric muốn tỏ ra can đảm, nhưng giọng nói của anh tự bộc lộ sự lo âu sâu sắc:
-Cách đây khoảng một tuần, tôi nằm mơ thấy một nữ hoàng Ai Cập hiện ra bảo: “Ngươi sở hữu chiếc nhẫn hoàng gia Ai Cập bị đánh cắp trong mộ của ta. Chiếc nhẫn này sẽ mang đến tai ương cho người nào sở hữu nó. Hãy ném nó ra giữa sông, nếu không ngươi sẽ phải chết thảm thương!”.
Isabelle cảm thấy người lạnh toát khi nghe thuật lại giấc mơ. Nhưng Frédéric tỏ vẻ cứng cỏi:
-Tôi đã không làm theo giấc mơ, nhưng cho đến nay tôi vẫn sống trơ ra đấy thôi.
Một ngày kia, Marie Larminier đứng ngồi không yên vì đã tối rồi mà Frédéric đi làm vẫn chưa về nhà như mọi khi. Hôm sau, cảnh sát tìm thấy xác anh trong một hẻm vắng với mấy vết đâm vào phổi và tim. Thủ phạm biến mất.
Trong nhật ký, có một dòng chữ vắn tắt do Frédéric ghi lại: “Nếu tôi chết, tôi muốn để lại chiếc nhẫn Ai Cập cho Joseph Pailleur”.
Joseph Pailleur, đồng nghiệp của Frédéric, nhận chiếc nhẫn không một chút đắn đo dù anh biết rõ nguồn gốc chiếc nhẫn cũng như câu chuyện trong giấc mơ. Anh ta tuyên bố:
-Nếu vị nữ hoàng Ai Cập kia lại quấy rầy tôi trong giấc mơ thì bà ta sẽ biết tay tôi!
Nhưng sau vài tháng mang chiếc nhẫn trong tay, Joseph phải lo sợ thú nhận:
-Chết thật, mình cũng nằm mơ thấy vị nữ hoàng Ai Cập. Bà ta ra lệnh cho mình phải ném chiếc nhẫn ra sông trong vòng 24 giờ!
Không ai ngạc nhiên khi nghe tin Joseph chết trong một cuộc đi săn: chân vướng phải rễ cây, Joseph té nhào, tay vô tình bóp cò súng, viên đạn bắn vào cằm!
Hector Pailleur, em ruột của Joseph Pailleur, trở thành người thừa kế bất đắc dĩ chiếc nhẫn. Hector tâm sự với Isabelle:
-Ðã ba tháng qua, tôi rao bán chiếc nhẫn chết tiệt nầy kể cả đưa ra bán đấu giá nhưng có ma nào thèm mua nó đâu. Trông nó đẹp ra phết đấy chứ!
Isabelle:
-Hẳn là cậu đã kể lai lịch chiếc nhẫn cho mọi người nghe chứ gì? Thế thì ai còn dám mua nó nữa, nhất là mấy tay chơi đồ cổ, họ thường tin dị đoan. Hay là cậu đem bán một lần nữa cho ông Moshewitz, chủ tiệm kim hoàn ở đầu đường.
Nhưng lần này ông Moshewitz từ chối thẳng thừng:
-Lần trước tôi mua chiếc nhẫn này và tôi đã bị nhiều tai ương: hai lần bị trộm đột nhập và một lần chập điện gây cháy. Nhưng tôi không dám hé môi vì sợ bán lại chiếc nhẫn không được. Thôi, cám ơn nhé. Bấy nhiêu là quá đủ!
Blanche Pailleur, vợ của Hector gợi ý:
-Hay là mình mang đến nhờ Henriette tìm mối bán giùm. Chị ấy rất mê đồ trang sức.
Thứ Bảy, vợ chồng Blanche Hector đến nghỉ cuối tuần tại nhà Henriette, một người thân của vợ chồng Blanche và Hector. Sau bữa cơm tối, Hector lấy chiếc nhẫn ra cho Henriette xem:
-Henriette, xem chiếc nhẫn này có vừa ý không? Tôi định nhờ chị bán giùm đó. Nhưng trước hết, hãy nghe tôi kể rõ lai lịch chiếc nhẫn này đã.
-Hector, anh không phải rào trước đón sau. Blanche đã thuật cho tôi nghe hết rồi. Nhưng anh biết đấy, tôi không bao giờ tin dị đoan! Michael Gambenon đã chết, cũng như mọi người, bất cứ ai cuối cùng rồi cũng trở về với cát bụi thôi. Joseph cũng vậy, không thể vượt ra khỏi quy luật của tạo hóa. Tôi không bận tâm tí nào đến lai lịch chiếc nhẫn.
Nhận chiếc nhẫn từ tay của Hector, Henriette ngắm nghía nó qua kính lúp:
-Chiếc nhẫn quả là đẹp sắc sảo thật. Mặt trong chiếc nhẫn có dòng chữ cổ, nếu có ai hiểu nghĩa nó thì hay quá. Tôi rất thích chiếc nhẫn này. Hai bạn định giá bao nhiêu?
Blanche đáp lời:
-Bao nhiêu cũng được, miễn là nó xéo đi khỏi nhà bọn mình là mừng lắm rồi.
-Nếu tôi trả 30.000 Franc, hai bạn có đồng ý không?
-30.000 Franc ư!
-Thôi thì 40.000 Franc vậy, không hơn một xu!
-Ồ không, bạn đã hiểu lầm rồi. Bọn mình muốn nói 30.000 Franc là quá nhiều. Nó chỉ đáng giá 20.000 Franc thôi. Nhưng mà bọn mình khuyên bạn tìm người khác bán lại chứ không nên mua làm của riêng.
-Thế thì hay quá. Sáng mai mình sẽ đi ngân hàng rút tiền mặt thanh toán đủ. Giờ thì đi ngủ thôi, mình buồn ngủ quá.
Trời chuyển dần về khuya. Vầng trăng tròn chiếu những tia sáng vàng vọt bao trùm lên vạn vật im ả trong giấc ngủ say. Một sự im lặng rờn rợn…
Blanche bất chợt thức giấc vì một tiếng động lạ như tiếng một cành cây gãy phát ra trong đêm vắng:
-Hector, anh có nghe gì không?
-Nghe chứ. Nãy giờ anh không thể chợp mắt. Ðầu óc anh cứ day dứt bởi câu chuyện chiếc nhẫn. Lòng anh cảm thấy nôn nao thế nào ấy.
-Mình đi xuống nhà dưới xem có gì lạ không. Em linh tính như có người lạ đột nhập vào nhà.
Hai vợ chồng mặc vội áo choàng rồi bước ra cầu thang dẫn xuống tầng trệt. Họ nhìn thấy thấp thoáng hai bóng người trong nhà ăn. Hector la to:
-Ðứng im!
Một tiếng nổ chát chúa vang rền trong đêm vắng. Blanche bị trúng đạn, ngã quỵ bên cạnh chồng. Khi Henriette bật đèn lên cũng là lúc Blanche tắt thở trên tay chồng. Hai kẻ trộm đã chuồn mất qua cửa sổ mở toang trong bếp. Khi cảnh sát đến thì Henriette thấy chiếc nhẫn chị bỏ quên trên bàn ăn đã không cánh mà bay.
-Chiếc nhẫn này tôi chưa trả tiền cho hai bạn của tôi do đó nó vẫn thuộc quyền sở hữu của họ. Có lẽ vì vậy mà Blanche gánh lấy thảm hoạ!
Chiến nhẫn Ai Cập biến mất từ đó. Không biết những khổ chủ sau này có bị tai ương như những người trước đó hay không?
DDH
Leave a Reply