Charlie, Ngọn Đồi Quyết Tử, 400 quân dù VNCH đánh nhau với 10,000 quân cộng sản Bắc Việt
Thơ và Hồi ký của Mũ Đỏ Nguyễn Văn Lập
Nửa ngày ở Dakto
Sớm mai bắn súng lên trời
Chào cô gái Thượng mang đời trên lưng
Buổi trưa xuống, phố tưng bừng
Chào nhau, Mũ Đỏ không mừng không lo.
Vào Charlie
Trăm con chim lạ về rừng
Cờ treo hai ngọn, lẫy lừng chiến khu
Kontum gió núi, sương mù
Theo quân vào cuộc, sinh, từ, quê hương
Ba lô, súng trận, sa trường
Tiếng quân reo, dấy biên cương ngút ngàn
Điệu sầu nửa phím tơ loan
Áo phong sương đã mấy lần tả tơi
Xung phong vũ khúc lên đồi
Bom rơi, pháo nổ, thây người ngả nghiêng
Tóc tai phủ mặt đêm đen
Đầy trời khói lửa Tam Biên, bảo bùng
Một thời ngang dọc kiêu hùng
Charlie gẩy cánh thiên thần, tiếc Thương
Cánh dù lộng gió muôn phương
Vào lòng đất mẹ, máu xương ngậm ngùi
Tay khô đốt sáng đỉnh trời
Lập loè đốm lửa, thắp đời quạnh hiu.
( Hôm nay kỷ niệm đúng 52 năm trận đáng Chrlie tại Kontum 1772. Để kính nhớ cố Đại Tá Nguyễn Đình Bảo, Tiểu đoàn trưởng 11 Dù, và đồng đội tôi.
Để tưởng nhớ đề lô Tiểu đoàn 2 Pháo Binh Nhảy Dù, Trung úy Nguyễn Văn Khánh, Chuẩn Úy Sơn, và 10 đệ tử trong đó có hai đệ tử chúng tôi là Hạ sĩ Hạnh, Binh nhì Nhỏ còn ở lại Charlie…
Để tưởng nhớ anh em không quân, Thiếu úy Dương Huỳnh Kỳ đã hy sinh để bảo vệ chúng tôi suốt trận đánh lịch sử này…_
Vào khoảng thời gian này, tất cả ám danh đàm thoại truyền tin của Pháo Binh Nhảy Dù đều bằng 4 con số, thí dụ như pháo kích gọi là 3113, bắn hiệu quả gọi là 3134, và tên các giới chức gọi bằng 3 con số, thí dụ như tên chúng tôi gọi là 314, mổi khi đụng trận, mọi tần số truyền tin đều chuyển qua hệ thống của đề lô cho dễ tác xạ. Bài này sử dụng bạch văn cho độc giả dể hiểu.
(Tiếng động cơ trực thăng hoặc tiếng phi cơ vận tải dồn dập rồi đáp xuống). Những ngày gần cuối tháng 3 năm 1972, Tiểu đoàn 2 Pháo Binh theo Tiểu đoàn 7 Nhảy Dù đi hấp tại Trung Tâm Huấn Luyện Vạn Kiếp ở Phước Tuy, giửa chương trình huấn luyện có một cuộc hành quân nhảy dù và có phi pháo yễm trợ bằng đạn thật. Cũng như những lần tập trước đây, bải đáp là một cánh đồng trống với nhiều bụi tre lúp xúp, khi toàn bộ Tiểu đoàn 7 và một Pháo đội Dù với 6 cây đại bác 105 ly kiểu M102 được trang bị vũ khí đầy đủ nhảy từ phi cơ 123 an toàn đáp xuống đất, là mở đầu ngay cuộc tấn công mục tiêu bằng đạn thật vào một khu rừng sát chân núi (tiếng đạn nổ trên mục tiêu). Cũng vào thời gian này Pháo Binh Nhảy Dù vừa mới được trang bị loại đạn cay CS 105 ly nên Tiểu đoàn của chúng tôi được lệnh phải bắn thử loại đạn này, tôi cùng một Tiền Sát Viên hình như là Trung úy Đỗ Trọng Dụng được lệnh đeo mặt nạ ngồi dưới hầm gọi tác xạ bắn ngay trên đầu mình để thử công hiệu.
Cuộc bắn thử này có nhiều giới chức quân sự cao cấp đứng trên một khán đài ở xa để quan sát. Tôi vừa hồi hộp vừa tự trấn an, ai bảo đi pháo binh, sinh nghề tử nghiệp mà, nếu điều chỉnh xa mục tiêu thì mất mặt KBC 4522, còn nếu bắn ngay trên đầu thì chiếc mặt nạ thổ tả này có chịu nổi hàng chục trái đạn cay hay không. Tôi chưa kịp lo ra thì Tiểu đoàn thông báo cho tôi xuống pháo đội lảnh hai đề lô đi tiền sát cho Tiểu đoàn 9 Dù. Một chiếc xe Dodge đưa ngược chúng tôi về Saigon, thầy trò vừa xuống xe vào trình diện Ban 3 Tiểu đoàn 9 thì lại được một công điện về trình diện Tiểu đoàn 11 của Trung Tá Nguyễn Đình Bảo để đi Kontum.
Những bất thường trong đời lính làm cho tôi không thấy có điều gì bất tường cả trong lệnh điều động này. Đầu năm 1972, chiến sự đã trở nên sôi động nhất trong lịch sử chiến tranh Việt Nam, cuộc chiến được gọi là chiến tranh ý thức hệ này cũng chẳng được giới sĩ quan trẻ như chúng tôi để ý nhiều, chỉ quan niệm đơn giản đến tuổi là phải đi lính để bảo vệ quốc gia. Mới đổi về Nhảy Dù đúng một năm mà đã tham dự hàng chục cuộc hành quân lớn nhỏ, cái chết lúc nào cũng cận kề làm tôi chẳng còn ý niệm gì về những cuộc ra đi của bạn bè về vùng 5 da ngựa bọc thây. Vì ở đâu, Nhảy Dù có đụng là đụng thứ thiệt, chơi thật sự với đại pháo 130 ly, với xe tăng T54, và biển người cỏ rác nhất định sinh Bắc tử Nam để thực hiện cho bằng được mộng làm tôi đòi cho cộng sản quốc tế của Bắc Bộ Phủ, ở đâu, chúng tôi cũng phải một đánh ba là thường xuyên, còn nếu không Bộ Tổng Tham Mưu chẳng bao giờ chịu sử dụng cả. Nhưng ở đây, Charlie, chúng tôi phải một đánh mười, Mặt trận B3 của cộng quân với Sư đoàn Thép 320, Sư đoàn 968, chưa kể các Trung đoàn pháo và phòng không dầy đặc đã sẳn sàng đợi Tiểu đoàn “Song Kiếm Trấn Ải ” danh hiệu 11 Dù hai cây đèn cầy.
Phi cơ bay ra Pleiku ở một đêm, rồi hôm sau theo đường bộ ra Kontum, rồi đi Tân Cảnh theo Quốc lộ 14, dọc đường nhiều quán thịt rừng mọc lên làm tôi nhớ lại Saigon, những bửa còn tiền thì đấu với đại võ sĩ Rémy Martin hoặc cạn túi thì chơi với võ sĩ hạng lông rượu rắn tại Quán thịt rừng Tân Vạn, gần hậu cứ Nguyễn Huệ. Xe qua Căn cứ B5 rồi Diên Bình, những người lính Địa Phương Quân đứng trên cầu vẫy tay cười cười, cái khung cảnh bình yên này chỉ trong thời gian ngắn nửa thôi là có chuyện lớn xảy ra, đó là cái bất tường của đời lính. Tại Bộ Chỉ Huy Lữ đoàn 2 Nhảy Dù ở Võ Định, tôi nhận bản đồ hành quân từ Tiểu đoàn 1 Pháo Binh Dù của Thiếu Tá Bùi Đức Lạc (hiện ở San Jose), là vị Tiểu Đoàn Trưởng tiền nhiệm của Tiểu đoàn tôi, và chuẩn bị nhảy vào Charlie. Sĩ Quan Liên Lạc Pháo Binh Tiểu đoàn 11 Dù tức đề lô chúa là Trung Úy Lưu Văn Đúng danh hiệu 310, một đàn anh chưa bao giờ chịu học nhảy dù, đã triệu tập chúng tôi lại phân chia và thông báo nhiệm vụ, Trung úy Nguyễn Văn Khánh danh hiệu 311, cũng là bạn cùng khóa với tôi là đề lô Đại đội 111 của Trung úy Thinh. Chuẩn Úy Sơn danh hiệu 312, đề lô Đại đội 112 của Đại Úy Hùng Móm. Chuẩn Úy Hoàng văn Trưng danh hiệu 313, đề lô Đại đội 113 của Đại Úy Hùng Mập. Trung úy Nguyễn Văn Lập danh hiệu 314, đề lô Đại đội 114 của Trung úy Phan Cảnh Cho (hiện nay ở Quận Cam). Đại đội 110 của Đại Úy Nho đóng chung với Bộ chỉ huy Tiểu đoàn 11. Pháo binh từ Căn cứ 5 danh hiệu 415, Pháo binh Căn cứ 6 danh hiệu 416, Căn cứ Yankee của Pháo đội D1 ở hướng bắc danh hiệu 417, và Pháo đội C1 danh hiệu 418 với 1 trung đội 155 ly C 220 danh hiệu 419 ở hướng Nam yễm trợ trực tiếp hoặc tăng cường cho chúng tôi theo yêu cầu. Nhìn một dọc các căn cứ hỏa lực yễm trợ cho Tiểu đoàn 11, tôi nhận thấy ngay tình hình rất là nghiêm trọng, và một cuộc tapi khốc liệt sẻ diễn ra trên ngọn đồi vô danh nào đó nằm sâu trong dảy Trường Sơn.
Sáng ngày 25 tháng 3 năm 1972, Tiểu đoàn 11 được trực thăng vận bốc vào vùng hành quân, phi cơ bay ngang Tân Cảnh nơi đúng một năm trước đây, sau Hạ Lào, một số đơn vị của Sư đoàn Nhảy Dù từ Quãng Trị bay thẳng về đây giải tỏa Căn cứ 5 và Căn cứ 6. Cuộc hành quân ngoạn mục nhảy ngay trên đầu địch làm cho chúng bất ngờ và nhiều trăm tên bị tan xác tại đây, Đại Tá James Vaught, Cố Vấn Trưởng Sư Đoàn Nhảy Dù đã gọi máy về MACV tại Saigon yêu cầu những tên nhà báo ngoại quốc phản chiến bay ra đây nhìn xem Nhảy Dù đánh giặc rồi về tường thuật lại cho trung thực, nhưng chẳng có tên nào dám ra. Lúc này cuộc hành quân đang đi vào giai đoạn chót, tôi từ Tiểu đoàn 183 Pháo binh dã chiến Long Khánh về trình diện Thiếu Tá Lạc tại vùng hành quân và được vị Tiểu đoàn trưởng chịu chơi cho 4 ngày phép về Saigon coi như một đặc ân về Pháo Binh Nhảy Dù, đồng thời xù luôn 4 ngày trọng cấm mà Trung úy Toàn, Chỉ huy hậu cứ ( hiện ở tại San Jose) tặng cho tôi về tội dám cãi lại quan anh ngay lúc tôi còn mặc bộ đồ xanh bộ binh về trình diện Dù. Từ trên trực thăng nhìn xuống, ở xa về hướng nam, con sông Pôkô màu bạc uốn khúc theo dẫy Trường Sơn rồi đổ ra cắt ngang quốc lộ 14, đẹp như một nét chấm phá của thiên nhiên, và dẩy Trường Sơn ở hướng Tây trùng điệp những đồi núi ngút ngàn với hầu hết là những ngọn đồi trọc lá trơ cành, giơ những cánh tay khẳng khiu lên không như cầu nguyện cho một thiên đường vừa đổ vở. Hai chiếc Cobra bay phía trước hộ tống cho những chiếc chuồn chuồn UH1B đáp xuống căn cứ Charlie, không có màn bắn dọn bải đáp vì đã có quân ta đáp xuống trước, những người lính dù nhảy xuống trực thăng rồi tản ra hai bên ghìm súng phòng thủ sát giao thông hào, và tôi đã có mặt tại ngọn đồi vô danh mà sau này đã đi vào chiến sử Nhảy Dù như một địa danh bất khuất không thể nào quên của người lính quốc gia, cũng như làm cho tất cả quân dân cả Miền Nam biết đến qua bản nhạc “Người Ở Lại Charlie” của Trần Thiện Thanh.
Theo sự bố trí, Đại đội 113 nằm phía bắc dưới chân đỉnh Yankee, cách Tiểu đoàn gần 3 cây số. Đại đội 111 thủ Charlie cao độ trên 1000 mét. Còn lại Bộ chỉ huy Tiểu đoàn và các Đại đội 110, 112, và 114 đóng quân tại căn cứ C2 cùng dẩy núi thoai thoải nhưng cao hơn và cách Charlie gần nửa cây số. Nhìn trên bản đồ thì tất cả các đơn vị của Tiểu đoàn 11 Dù đóng quân trên một trục Nam Bắc khá thẳng để dể quan sát về hướng Tây giáp với Kampuchia, nơi đường mòn Hồ Chí Minh rẻ ra các ngả vào ba biên giới Việt Miên Lào ở phía Tây Bắc, còn Căn cứ biên phòng Benhet thì nằm sâu gần biên giới hơn. Suốt trận chiến Charlie nổi tiếng trong quân sử, Benhet vẫn bình yên vì cộng quân dồn mọi nổ lực để nhổ cái gai Charlie nằm chận cuống họng xâm nhập vào Tỉnh Kontum qua ngả Dakto. Charlie là một căn cứ hỏa lực nhỏ của Mỹ bỏ đã lâu giờ trông rất hoang tàn, khi Tiểu đoàn 11 đổ quân xuống, sửa sang lại giao thông hào và giăng lại kẽm gai cho tiện việc phòng thủ. Bao quanh Charlie là những ngọn núi cao thấp với cao độ trên một cây số. Phía Tây dưới chân Charlie có một con suối nhỏ dốc đứng rất khó lên xuống nhưng nguồn tiếp tế nước uống và tắm rửa cũng từ con suối này. Trận chiến diễn ra ác liệt tại quanh khu vực này nên gọi chung là trận Charlie.
Đại đội 114 đóng vòng cung phía Nam chịu trách nhiệm nặng nhất vì địa thế thoai thoải dể đánh lên, và ngoài phòng tuyến cở 50 mét có nhiều cây cao rất dễ cho cộng quân nấp vào đó mà tấn công, và trận chiến bắt đầu cũng từ hướng này trước. Chưa bao giờ tôi thấy một Đại đội trưởng cho đào một cái hầm trú ẩn hình chử nhật to và kiên cố đến như vậy với nắp hầm vừa thân cây vừa bao cát cao đến gần 1 mét, Trung úy Cho bảo tôi ra gần ngoài tuyến tìm chổ đào hầm, tôi nói tôi yễm trợ cho Trung úy, nếu Trung úy nằm đâu thì tôi nằm đó. Trung úy Cho đành để tôi ở chung trong hầm, nhờ vậy sau này tôi thoát chết dưới làn pháo khủng khiếp của cộng quân. Tôi bảo hai đệ tử Hạnh và Nhỏ ra gần ngoài tuyến tìm chổ đào hầm, còn máy PRC 25 thì đưa cho tôi, và thỉnh thoảng chạy vào xem tôi có cần gì không. Chiều xuống, như thường lệ khi đi trận, tôi gọi 417 tác xạ phòng thủ lập một số tuyến cản theo hình vòng cung ngoài vòng vị trí khoảng 100 mét (có tiếng pháo binh bắn điều chỉnh), xong yêu cầu gửi yếu tố tác xạ đến các căn cứ khác để bắn theo yêu cầu khi cần. Nhờ những tuyến cản này mà chúng tôi đã giữ được phía Nam C2 cho đến ngày Charlie thất thủ. Đêm đầu tiên, tôi ngủ không được vì những tiếng rì rì của xe cơ giới chạy suốt đêm, từng đoàn xe Molotova và có cả tiếng xe tank chạy trong dảy Trường Sơn, hướng Tây và Tây Nam cách căn cứ Charlie không xa, quân xa cộng quân mở đèn chạy công khai như xa lộ không người. Tôi chấm một số điểm đâu đó trong rừng tình nghi là đường mòn theo hướng xe chạy để bắn quấy rối (harassing fire), khi pháo binh ta bắn, quân xa địch tắt đèn ngưng chạy, hết loạt đạn, chúng mở đèn chạy tiếp, đêm nào cũng thế, ngoài tầm bắn của pháo binh ta nên bọn chúng gần như công khai di chuyển. Chắn chắn chúng đang mở chiến dịch lớn lắm nên mới ồn ào điều quân như thế này, và Quân đoàn II cũng biết như thế nhưng không hiểu tại sao không cho B52 dập.
Ngày hôm sau 26/3/1972, tôi theo Thiếu Tá Lê Văn Mễ, Tiểu đoàn phó danh hiệu Mê Linh (hiện nay ở San Jose), dẫn hai đại đội 112 và 114 đi đánh giải vây cho một đơn vị Tiểu đoàn 2 Dù ở hướng Nam. Mục tiêu là một đỉnh đồi cách Charlie khoảng gần 1 cây số, cộng quân thuộc Trung đoàn 3/ 320 đã chiếm ngọn đồi này và xác một Chuẩn Úy của ta vẫn còn đó. Gần đến nơi, Thiếu Tá Mễ gọi tôi bắn dọn đường xong chuyển xạ bằng một quả khói lên ngay trên đỉnh đồi cho phi cơ nhận diện đánh bom, rồi pháo binh làm tiếp .
-418 đây 314 xin tác xạ. Hết.
-314 đây 418 xin tác xạ. Hết.
-Lệ Hằng phải 1.5 lên 2.3. Một khói nổ chạm. Bắn khi sẳn sàng. Hết.
-Lệ Hằng phải 1.5 lên 2.3. Một khói. Hết.
Độ hai phút sau.
-Bắn. Trả lời.
-Bắn. Hết. (tiếng pháo nổ)
Thiếu Tá Mễ liên lạc với đứa con đi đầu, xong xin điều chỉnh tác xạ
-Hướng 800. Gần lại 100. Một khói . Hết.
-Hướng 800. Gần lại 100. Hết.
Đến quả đạn khói thứ hai thì điều chỉnh vào đúng mục tiêu, dứt trái khói, Mê Linh nói tiếng Anh như gió liên lạc thẳng với phi cơ Phantom Mỹ nhào xuống thả bom, rừng núi rung chuyển như cơn địa chấn vì mục tiêu cách chúng tôi chỉ hơn 100 mét (tiếng bom nổ). Khi phi đội rời mục tiêu, tôi xin pháo đội bắn hiệu quả 10 tràng vừa đạn nổ vừa delay để phá hầm, khẩu 3 (đang điều chỉnh) bắn trước một quả (mổi pháo đội có 6 đại bác tức là bắn 60 quả). Mê Linh dặn tôi khi dứt loạt đạn này là xung phong. Tôi trình Mê Linh để tôi chuyển xạ ra phía sau thành một tuyến lửa không cho tụi nó chạy, phải chấp nhận giao chiến với mình. Mê Linh OK. Dứt loạt đạn hiệu quả, pháo đội chuyển xạ thành một tuyến phía sau. Trung đội đầu tiến dè dặt vì địa hình không cho phép và đạn AK từ phía trên đỉnh đồi bắn xuống xối xả không xung phong được. Từng khinh binh Dù tiến lên theo thế chân vạc. Đạn AK và M16 thi nhau nã từng loạt (tiếng súng nổ rời rạc). Dù len từng gốc cây, người này bắn che cho người khác tiến, và cuối cùng lên được triền đồi. Toán đầu tiên báo cáo sơ khởi dứt được hai vịt con (tức Việt cộng) tịch thu được 1AK, 1 CKC, và tìm được xác viên Chuẩn úy Tiểu đoàn 2 Dù cùng một binh sỉ. Mê Linh bảo ráng lên đến đỉnh xem có gì không. Vừa dứt lời thì tiếng depart đại bác từ phía Tây bắn tới cắt ngang hông Dù. Xịt oành, Xịt oành. Tiếng đại bác này là sơn pháo 75 ly không giật có sơ tốc độ cao nên vừa nghe tiếng depart là nổ liền. Dù bị đánh ngang hông, vừa dứt loạt pháo là bộ binh địch tràn lên cũng từ phía Tây. Mê Linh cho toán đi đầu lùi lại tránh pháo, kết quả ta chết một, bỏ lại một M16. Lúc này thì địch đã ngưng pháo chỉ dùng súng nhỏ. Mê Linh cho rút toàn bộ về nhập lại một vì sợ địch cắt đôi. Địch vẫn tiếp tục bắn theo. Mê Linh bảo tôi bắn chận.
-418 đây 314. Mục tiêu. Hướng 1000. Gần lại 200. Một nổ. Bắn khi sẳn sàng. Hết.
Lúc này Pháo đội C1 đã biết chúng tôi bị đánh ngang hông nên đã sẳn sàng bắn chận. Oành. Một tiếng nổ lớn như tiếng sét đánh ngay trên đầu, mãnh đạn bay túa túa, tiếng cành cây bị chém gảy rớt xuống đất nghe rào rào, xong hoàn toàn im lặng, có thể nói một tiếng thở kế bên cũng nghe rỏ. Chiến trường hoàn toàn im tiếng súng. Tôi biết đạn đạo chạm cành cây nên nổ trên không thay vì rớt xuống đất mới nổ, vì gấp rút quá nên tôi không cho bắn đầu nổ cao, mặc dù tôi đã trừ hao yếu tố nhưng đường tên đạn đạo chạm nổ trên cành, và đã vô tình ngăn chận địch không dám liều lĩnh truy nã. Tôi trình với Mê Linh:
-Thiếu Tá hỏi xem con cái mình có bị gì không, còn tụi vịt con tôi đoán thế nào cũng lãnh đủ trái này, mình giử nguyên yếu tố này, nếu tụi nó lên, mình dứt nó liền. Lúc này thì Cobra cũng lên vùng nhưng chưa bắn. Tiểu đoàn trừ cũng dừng lại dàn hàng ngang đề phòng địch xung phong. Một lúc sau, tôi nghe nói Trung úy Lạc, Đại đội 112 là người bạn cùng Khóa 27 Thủ Đức với tôi bị mãnh đạn chém ngay đầu bị thương nặng. Tôi bò lại thấy Lạc nằm gần đó mở đôi mắt lờ đờ, đầu quấn băng, máu tuôn xối xã. Tôi nằm xuống ghé sát tai Lạc nói:
– Tao xin lổi, tao bắn đó, chỉ có mình mày lãnh trái này, còn tụi nó không dám tấn công nửa nên chưa biết thế nào, mày mà chết tao ân hận lắm, phải bắn chận nếu không tụi nó tràn lên.
Lạc chỉ mĩm cười héo hắt, còn tôi thì hết sức buồn bả hỏi tiếp:
-Mày thấy thế nào.
-Đau, không còn cãm giác gì hết. Thấy Lạc tỉnh táo như thế tôi càng lo hơn vì người bị thương nặng trước khi chết thường rất bình tỉnh như thế. Tôi lại nói với Lạc như nói với một người sắp chết:
-Một lần nửa, tao xin lổi mày. Nói xong tôi bò lại phía Thiếu Tá Mễ. Nhờ quả đạn đại bác này mà địch không dám đuổi theo. Trời đã gần chiều nên có lệnh trở về căn cứ, Lạc cũng được trực thăng di tãn. Trong lúc hai đệ tử lo ăn uống còn tôi xuống suối tắm. Tại đây tôi gặp Trung Tá Bảo cũng vừa đi xuống tắm, thân hình ông cao lớn và nụ cười rất dể thương, nhưng tôi thấy lạ một điều là ông mặc áo giáp khi đi tắm, và chỉ có ông là duy nhất mặc áo giáp mà thôi. Điềm gì đây, hay là ông đã linh cãm được điều gì.
Sáng ngày 27/3/1972, trong lúc tôi ăn cơm thì có một người lính chạy vào nói Thiếu Tá Mễ gọi. Tôi xách máy chạy ra ngoài tuyến giửa Đại đội 112 và 114 thì thấy Thiếu Tá Mễ và Thiếu Tá John Duffy (hiện ở San Jose), cố vấn Mỹ đang ngồi sát gốc cây nhìn về phía trước mặt chỉ chỉ. Lính gác phát giác địch xuất hiện phía bên kia triền đồi hướng Tây Nam căn cứ Charlie, bọn chúng đang đi lên đồi như đi chợ. Thiếu Tá Mễ hối tôi :
– Bắn nhanh lên không tụi nó đi hết.
Địch xuất hiện khá xa cở bảy tám trăm mét đường chim bay, tôi quay sang Thiếu Tá Duffy hỏi có đem theo ống dòm cho tôi mượn, xa quá mắt thường bắn không chính xác, Thiếu Tá Duffy chạy vội về hầm rồi trở lại đưa ống dòm cho tôi. Tôi giở bản đồ và địa bàn ra nhắm mục tiêu, xong chấm điểm địch xuất hiện rồi mở máy gọi 417 ở Yankee xin bắn, và gọi thêm 415 tăng cường. Quả đạn nổ đầu tiên cách mục tiêu khoảng 200 mét, điều chỉnh một lúc vào đúng mục tiêu, xong vạch một tuyến dài cở 300 mét trên bản đồ xin 417 và 415 chia nhau bắn, vừa gọi bắn tôi vừa nói
-Bảo đảm thế nào tụi nó cũng khiêng đó Thiếu Tá.
Thiếu Tá Mễ lại hối:
– Nếu trúng rồi bắn hiệu quả luôn.
Sau loạt đạn cuối cùng độ 10 phút, quả nhiên địch cứ hai thằng dìu một thằng bị thương đi ngược xuống đồi, tôi đưa ống dòm trình lại với Mê Linh:
-Trúng rồi, Thiếu Tá nhìn xem tụi nó khiêng xuống đồi kìa. Thiếu Tá Mễ xem xong đưa máy cho Thiếu Tá Duffy rồi lại hối tôi bắn hiệu quả (fire for effect). Tôi đề nghị:
-Đề nghị Mê Linh cho tụi nó dìu em xuống đồi, đồi cao như vậy thế nào tụi nó cũng phải tập trung dưới chân đồi băng bó và nghỉ mệt một lát rồi mới di chuyển, đợi tụi nó tập trung đông mình làm một lần đưa em vào hạ, dứt cội da. Thiếu Tá Mễ phì cười nói OK. Còn Thiếu Tá Duffy không hiểu tiếng Việt cũng nhe răng cười theo nói OK đô.
Tôi gọi xin chuẩn bị bắn T.O.T (time on taget) tức là các vị trí pháo binh xa gần bắn trước sau nhưng cùng lúc đạn nổ trên mục tiêu, đợi 20 phút sau khi địch không còn khiêng quân xuống đồi nửa, tôi cho lệnh tác xạ. Lúc này thì họ nhà pháo cũng đã biết tin nên đích thân Bùi Đức Lạc cho bắn tối đa, tiếng đại bác từ các căn cứ thi nhau rót vào mục tiêu, còn Mông Cổ nhà ta (anh em đùa vui Nhảy Dù dũng mãnh như quân Mông Cổ) thì đứng dọc theo chiến hào quan sát như là một chuyện thường tình (tiếng đạn pháo nổ tới tấp). Dứt loạt đạn tôi hỏi xem mình có lục soát không, Thiếu Tá Mễ nói để Trinh Sát làm chuyện này. Đến trưa thì một loạt đạn pháo binh của địch từ dẩy đồi hướng tây đối diện và chỉ cách khoảng hơn một cây số với Đại đội 112 bắn qua, tiếng depart cũng giống như đã bắn hôm qua, vậy là tụi nó đưa 75 ly nhắm qua thằng 312 để trả lễ rồi, tiếp loạt đạn này là những trái đạn 105 ly rồi hỏa tiển 122 ly thi nhau rót xuống Charlie mở đầu cho trận chiến khốc liệt nhất tại Quân khu 2 từ trước đến nay, và từ đó Charlie không một phút nào bình yên.
Trừ 75 ly không giật bắn thẳng trúng mục tiêu thì những loạt đạn khác rơi đâu đó ngoài căn cứ Charlie, như vậy là tụi nó không có đề lô, anh em đề lô chúng tôi thay nhau đo hướng và phản pháo, khi chúng tôi phản pháo thì địch im tiếng súng, dứt loạt pháo là bọn chúng trả lễ. Các cuộc đấu pháo diễn ra như cơm bửa, và là lần lần thì những loạt pháo binh tầm xa của địch rơi trúng căn cứ, đến ngày 29/3/1972 thì chúng đã điều chỉnh pháo binh được toàn bộ Charlie mà nặng nhất là vào C2. Chúng tôi biết đề lô của địch đã áp sát được căn cứ và điều chỉnh được mục tiêu. Tôi nói với Trung úy Cho:
– Tôi nghỉ mấy ngày đầu tụi nó pháo thăm dò khả năng mình, sau đó mới kéo 130 ly đến gần để bắn chính xác hơn và cũng ngoài tầm phản pháo của ta (đại bác 130 ly của địch bắn xa 32 cây số, còn 155 của ta thì 15 cây số, và 105 ly của ta thì chỉ gần 11 cây số mà thôi), chổ mình dễ lên hơn cả, thế nào tụi nó cũng đánh hướng mình.
Sau đó tôi cũng chia xẻ mối âu lo này cho Trung úy Đúng:
– Tụi nó chắc chắn sẻ tapi tôi sau màn pháo kích dữ dội, những yếu tố tác xạ tôi đã điều chỉnh xin 310 gọi bắn phụ nếu tôi bắn không kịp. Trung Úy Đúng nói
– Tôi cũng nghỉ như vậy, chổ của 314 dễ lên lắm.
– Tôi thấy khói xịt từ ngọn đồi ngay trước mặt thằng 312 bắn qua, có lẻ 75 ly hoặc 57 của tụi nó trực xạ rớt qua luôn bên tôi sao không thấy thằng 312 gáy (xin bắn).
-314 quan sát được bắn luôn đi, khỏi nhờ 312. Hết.
Dứt chử “hết” tôi hiểu ngay Chuẩn Úy Sơn đề lô Đại đội 112 bị pháo kích đã tử trận. Tôi vẽ thêm tuyến pháo binh cận phòng trùm lên thêm hướng Tây Nam để bắn che cho Đại đội 112. Lợi dụng pháo binh tầm xa pháo kích, 75 ly của địch bắn thẳng từng vị trí của ta mà không sợ phản pháo vì chúng tôi phải chui vào hầm tránh pháo. Dứt loạt pháo tôi chạy vội ra tuyến điều chỉnh pháo binh bắn cấm chỉ (tức là bắn rời rạc thỉnh thoảng từng quả không cho địch hoạt động) vào vị trí pháo trực xạ của địch, nhưng không hề hấn gì, chắc tụi nó khoét hầm trong núi, mổi lần pháo tầm xa pháo kích thì chúng kéo súng ra bắn theo để khỏi lộ vị trí. Tôi gọi 310 xin mỗi lần tôi bị xơi pháo thì cứ gọi Phở Bò (pháo binh) nào của ta rảnh thì bắn cấm chỉ không cho tụi nó kéo pháo ra trực xạ.
Từ ngày này trở về sau, toàn bộ Charlie bị pháo kích thật nặng, mổi ngày cở ngàn quả mà nhiều nhất là 130 ly, rồi đến đại bác 122 ly, và cả hỏa tiển 122 ly mà tôi nghe được tiếng hú. 310 báo lên Thiếu Tá Lạc tụi tôi bị ăn 130 ly, ngoài tầm không phản pháo được, chẳng lẽ phải nằm đây lãnh pháo? Lúc này Đại Tá Trần Quốc Lịch, Lữ đoàn trưởng Lữ Đoàn II Dù ở Căn cứ Võ Định cũng đã trình lên cấp trên xin cho 11 Dù rút ra ngoài căn cứ, Nhảy Dù mà nằm đưa đầu ra lãnh pháo như thế này thì phản chiến thuật quá. Nhưng Trung Tướng Ngô Du, Tư Lệnh Quân Đoàn II vẫn lặng thinh, và Cố Vấn John Paul Van chẳng biết mẹ gì chiến thuật và pháo binh, vẫn kiên trì áp lực…tử thủ, chắc là định dùng 11 Dù nhử cho địch lên tapi như Đại Đội 2 Trinh Sát Dù tử thủ ở Đồi C1 dứt gần hết cả Tiểu đoàn cộng quân nằm phơi xác ở đồi C1, vì trận này mà cộng sản đã lên án tử hình Đại úy Trương Văn Út, Đại đội trưởng Trinh Sát 2 Dù và thề tiêu diệt đại đội này. Quân đoàn II còn lệnh cho 11 Dù ra hố pháo tìm chứng tích của đầu nổ 130 ly mới cho B52 dập. Quân đoàn cũng chẳng màng gần một phần ba quân số 11 Dù bị loại ra ngoài vòng chiến vì đạn pháo và chưa đươc di tản. Cái hào quang chiến thắng của thượng cấp ngoài binh chủng đo bằng máu của Dù thật quá đắt, và quả thật nếu không bị pháo kích từng phút một, chúng tôi có thể ra hố đạn đo hướng bắn và bới tìm đầu nổ, nhưng làm sao gửi ra cho các bộ óc đặc sệt chỉ thị đây. Hằng trăm thương binh, mấy chục binh sỉ tử thương vì pháo còn chưa di tản được nằm đầy các giao thông hào, không có chiếc trực thăng tản thương nào vào được cách C2 500 mét thì nói gì đáp xuống tãi thương hoặc tiếp tế. Chỉ có một pass B52 đánh về hướng Nam gần Charlie thì nhằm nhò gì, pháo của chúng đặt về hướng Tây và Tây Bắc cách Charlie ít nhất 15 đến 20 cây số thì không dập. Mổi lần bị pháo kích xong, phi cơ lên vùng, pháo địch im, phi cơ bay ra khỏi vùng, lại bị pháo tiếp, tôi chỉ còn biết ước lượng vị trí pháo địch gửi về các pháo đội tùy nghi phản pháo nếu có thể. Tình hình hết sức khẩn trương, nếu không có lệnh rút, chắn chết hết vì pháo.
Sáng sớm ngày 01/4/72, đúng như chúng tôi dự đoán, sau màn điểm tâm đại pháo các loại, địch bắt đầu tấn công từ hướng Nam Charlie trực diện Đại đội 114. Địch đông như kiến bám theo các thân cây cổ thụ dùng đủ các loại súng bắn thẳng vào vị trí Dù, trong lúc đó, đề lô địch cũng chuyển xạ vào các vị trí pháo binh của ta để cấm chỉ không cho yễm trợ. Lúc này đã lộ rỏ ý định của địch, mấy hôm nay, chúng chỉ pháo kích Charlie chứ không pháo vị trí pháo binh của ta, để ta lầm tưởng chúng chỉ pháo kích Tiểu đoàn 11 chứ không đánh, rồi ta chỉ lo phản pháo mà quên đi bộ binh của chúng đang im lặng tiếp cận ta. Như vậy có thể Charlie bị bao vây rồi. Cũng may việc giương đông kích tây này mà các pháo đội của ta không bị pháo binh địch điều chỉnh chính xác, cho nên còn rảnh tay yễm trợ được cho tôi. Trước mặt chúng tôi tôi là đơn vị tinh nhuệ nhất của cộng sản Bắc Việt, Sư đoàn 320 có một Trung đoàn có biệt danh là quả đấm thép đang dàn hàng ngang trước mặt chúng tôi ồ ạt xông lên bất kể phi pháo, Đại đội 114 anh dũng bắn trả, Đại đội 112 cũng tiếp ứng, những người lính Dù thiện chiến nhất của quân lực Việt Nam Cộng Hòa đứng thẳng từ các chiến hào đan một lưới lửa ra ngoài phòng tuyến, và tất cả hệ thống tác xạ pháo binh đều chuyển qua hết tần số của tôi, sẳn sàng gom bi.
-415, 416, 417 đây 314 xin tác xạ, địch tấn công, trường ca L1, L2, L3 (các hỏa tập pháo binh làm thành những tuyến cản). Một quả. Bắn khi sẳn sàng. Hết.
Không cần tôi xin tác xạ. Các pháo đội đạn đã lên nòng khi biết tôi bị tấn công, nên khi nghe được tiếng tôi gọi bắn thì đã nghe tiếng depart, những tiếng hú rợn người lướt qua đầu, đất tung mù mịt trước mắt.
– Các trường ca. 5 tràng. Bắn hiệu quả. Hết.
Đạn túa túa hú gọi mục tiêu, những cây cổ thụ bật gốc ngoài phòng tuyến, bụi tung mù mịt, cứ hể dứt loạt đạn pháo của ta thì địch cũng nhỏm dậy bắn vào, chúng đã đào các hố núp ngoài vị trí nên liều lỉnh bắn che cho tốp khác từ hướng tây nam tiến lên, bất kể đạn pháo, những con thiêu thân dàn hàng xung phong lên đồi. Lúc này thì phi cơ đã lên vùng sẳn sàng thả bom, Trung úy Cho nói với tôi:
-Nếu tụi nó vượt được hàng rào thì bắn ngay sát tuyến của mình. Tôi trả lời :
-Trung úy bảo các con đội nón sắt và mang luôn ba lô luôn che phía sau lưng, lở có trái nào lọt vào tuyến thì phải chịu, nếu chịu tôi mới dám bắn.
Trung úy Cho nói OK, và tôi gọi các vị trí bắn gần lại từng chục mét cho đến khi sát tuyến. Những loạt đạn cận phòng này rất có hiệu quả và không biết có quả nào lọt vô luôn trong phòng tuyến hay không vì đạn pháo của cả hai bên lúc này bắn dữ quá. Sau mỗi loạt pháo, tôi lại nhỏm dậy nhìn ra ngoài, xác địch đầy ngoài tuyến nhưng chúng vẫn bám chắc không chịu rút lui. Tiếng súng lúc này đã rời rạc, có thể chúng chỉ lui lại để làm một cái gì đó. Bộ chỉ huy Tiểu đoàn 11 bảo ngưng tác xạ để tụi Tây (tức phi cơ Mỹ) nó làm việc, rồi lại tiếp theo là phi tuần của không đoàn khu trục 530 tại Pleiku, Trung úy Trương Minh Ẩn lái chiếc Skyraider (hiện nay là Tiến sĩ Phó thị trưởng Haltom City, Texas) vào vùng nảy giờ gầm thét ngang trời thả những loạt bom ngoài vòng rào, chỉ cách vị trí cở 50 mét theo yêu cầu của Trung Tá Bảo, những núi lữa bốc lên cao sau mổi tiếng nổ và phi cơ của anh trúng nhiều vết đạn phòng không, suýt chết. Lần đầu tiên trong đời lính, tôi thấy Nhảy Dù chịu chơi dám thả bom gần như vậy và bắn pháo binh cách mình hai ba chục mét (hiệu quả sát hại của pháo binh 105 ly là từ 50 đến 100m, bắn cách mình cở hai ba chục mét là rất liều lĩnh và hết sức nguy hiểm). Con cháu bác và đảng cũng không ngờ những người lính Dù chịu đựng dưới mưa pháo khủng khiếp nhiều ngày, phòng tuyến bể hết mà vẫn gan dạ tử thủ như thế.
Bên tai tôi có tiếng gọi của Thiếu Tá Lạc, ông bảo tôi có cần gì thì tất cả đều sẳn sàng, và tôi trả lời nếu gà mình còn gáy (tức pháo binh còn bắn), thì không có tên răng đen mã tấu nào nào có thể bước qua 114 được. Sở dĩ tôi dám khẳng định như vậy là nhờ tinh thần chiến đấu dũng mảnh của anh em 114 Dù cho tôi sự an toàn trong lúc gọi pháo, nếu không thì bể tuyến lâu rồi. Còn Trung úy Đúng thì rất tế nhị không xen vào hệ thống tác xạ, để dành hết thời gian cho tôi gọi các pháo đội bắn, 310 cũng dặn tôi cẩn thận, tụi nó tạm yên là có vấn đề mới, nhớ canh chừng thêm phía thằng 112. Vừa lúc đó thì hàng loạt tiếng depart từ trong núi vọng về, thôi rồi, lần nầy chúng tập trung tất cả các loại pháo chứ không riêng gì 130 ly rót tới tấp vào vị trí ta, ít nhất cũng 5 vị trí pháo của chúng bắn đồng thời vào C2, đây là một kiểu bắn T.O.T giống như của ta, C2 rung lên dưới những cơn địa chấn, tôi chạy vội vào hầm, tất cả các vị trí tác chiến và pháo binh của ta đều bị pháo, tiếng các pháo đội gọi báo cáo ồn hẳn lên trên hệ thống rồi im lặng vô tuyến, có vị trí trúng pháo nhưng không trúng hầm đạn nên không có tiếng nổ phụ. Tụi nó mà điều chỉnh được các vị trí pháo của mình thì bỏ bú, vừa lo sợ tôi cũng vừa tìm những ngôn từ dễ thương như thế để trấn áp nổi hồi hộp, sau loạt pháo này là chúng mày sẻ tràn biển người lên lấy thịt đè người, Nhảy Dù cố gắng, Nhảy Dù cố gắng, tôi lẩm bẩm bốn chử đơn giản này, binh chủng chúng tôi không có những khẩu hiệu đao to búa lớn, rất đơn giản như một sự cố gắng, anh em quân đội hết thế hệ này đến thế hệ khác cố gắng làm cho máu đồng bào bớt đổ bằng chính máu của mình. Trong tiếng pháo nổ vang trời, tôi nhấc máy gọi 310:
-310 có nghi tụi đề lô nó áp sát mình không, nghi tụi nó ở đâu thì con gà nào của mình “hưỡn” cho gáy đại vài tiếng dằn mặt tụi nó cho biết thế nào là lễ độ, chứ chơi như vậy hiếp quá. Nhưng 310 vẫn im lặng. Một sự im lặng rợn người vì tất cả im lặng chờ đợi.
Dứt loạt pháo bắn T.O.T này, quả nhiên địch hô xung phong, nhưng tiếng hô xung phong càng lúc càng yếu, chúng tôi đã quen thuộc kiểu này, chúng mày chém vè ai mà không biết, chắc chắn chúng mày bị thiệt hại rất nặng nếu không thì đã là nhào lên tiếp để…lãnh đạn rồi. Những tiếng pháo thưa dần tại C2 nhưng các vị trí pháo của ta vẫn còn bị địch cấm chỉ, tôi nhìn ta phía Yankee, những cột khói bốc lên, rồi căn cứ 5 và căn cứ 6 cũng thế, tụi nó đang điều chỉnh pháo binh. Thấy mẹ rồi.
Chiều đang xuống dần, những người lính cũng vội vã sửa lại hầm hố, đào giao thông hào cho sâu thêm, người chết và thương binh tăng thêm làm nặng thêm mối âu lo của Tiểu đoàn, tôi chạy vội ra phía hai đệ tử đang ngồi chong mắt nhìn ra ngoài tuyến, trên tay hai đứa có hai cây M16 và dây đạn từ lúc nào (hai đệ tử pháo binh mang máy cho ông thầy thường không đem theo súng).
– Khỏi cần nấu cơm, tao ăn cơm sấy được rồi, có gì nhớ kiếm tao. Hai đệ tử nhìn tôi, lo lắng, tôi hất mặt về hướng đông căn cứ không nói, nhưng chúng cũng hiểu tôi nói gì.
Một đơn vị tổng trừ bị cơ động vào bậc nhất của quân đội bị chôn chân làm vật tế thần, đóng quân ở Charlie ngày ngày ăn pháo không khác nào con dê bị trói vào cột đợi ngày hiến tế, Việt cộng quá nóng lòng đánh gấp để lấy tiếng trên bàn Hội nghị Paris là đã tiêu diệt được một đơn vị Nhảy dù, chứ nếu chúng khôn ngoan một chút thì chỉ cần pháo thôi là cũng đủ tiêu tùng hết. Tiểu đoàn xin rút, Lử đoàn xin rút, Quân đoàn cũng không cho, có một âm mưu gì muốn chúng tôi thân bại danh liệt tại ngọn đồi vô danh này, họ muốn biến những người lính 11 Dù thành những chiến sỉ “L’enfer Des Hommes” tức là những người ra đi không về trên ngọn đồi quyết tử trong bộ phim vừa chiếu ở Saigon hay sao, nếu là những đơn vị khác thì đã rút đi lâu rồi. Thật oan nghiệt cho những người lính mang danh những đứa con của Thần Chiến Thắng Micae (Tổng Lãnh Thiên Thần Micae là Thánh bổn mạng của binh chủng Nhảy Dù Việt Nam Cộng Hòa).
Những ngày hôm sau, địch tiếp tục pháo căn cứ, và sau loạt pháo là mon men đánh thăm dò tiếp Đại đội 114. Liên tiếp trên một tuần, 114 bị tấn công nhưng mức độ chỉ vừa phải, và không lần nào địch vào được sát tuyến, sau mỗi lần tấn công thất bại, đêm về là chúng bò lên lấy xác, và Đại đội 114 cũng không buồn bò ra ngoài thu chiến lợi phẩm. Sau mỗi đợt pháo kích, căn cứ càng xơ xác không còn nhìn ra hình dáng nửa, từng tấc đất bị xới lên, mùi thuốc súng nồng nặc khắp nơi, cây cối bị khói ám đen thui và bị mãnh đạn pháo chém ngang dọc ngả nghiêng, hầm hố tanh banh, tôi có cãm tưởng một con kiến cũng không sống được, những cuộn băng vết thương văng tung tóe dính trắng xóa trên các ngọn cây, địch đã điều chỉnh được toàn bộ căn cứ C2, pháo vô là trúng phóc. Những hàng dây kẽm gai cao ngang ống chân ngoài tuyến Đại đội 114 giờ biến đâu mất dưới cả hai làn pháo của ta và địch, có thể nói là nằm lăn xuống đồi cũng không còn vướng một cộng kẽm nào. Những ngày đầu chúng chỉ bắn bằng đạn nổ, những ngày sau thì xen vào đạn delay tức là đạn chui vào lòng đất hơn một mét rồi mới nổ, không có hầm hố nào chịu nổi cả, thế mà ngoài phòng tuyến anh em Dù vẫn sống, vẫn thở, những người chết và bị thương thì vẫn nằm chung với anh em dưới chiến hào, mùi thuốc súng và đạn pháo đánh át đi mùi tử khí, nội hơn một trăm anh em bị thương không được di tản cũng là gánh nặng tâm lý đè lên tinh thần chiến đấu của người lính. Nhưng đây là Nhảy Dù, một dân chơi thứ thiệt, dám cân hồ tất cả giới giang hồ khét tiếng sinh Bắc tử Nam thì còn coi cái chết vào đâu…Là dân pháo binh, nhưng tôi cũng ngán kỷ luật chiến đấu của Nhảy Dù, về Saigon chịu chơi tới đâu thì chịu, chứ ra trận thì có lệnh là phải tiến, không có lệnh lui thì…mẹ kiếp, trận này nằm đây chịu chết để vinh quang cho những tên không biết mẹ gì là chiến thuật đã trói tay chúng tôi, tận diệt.
Ngày 6/4/1972, địch tấn công căn cứ Delta của Tiểu đoàn 2 Dù ở phía Nam nhưng bị đánh bật ra để lại hằng trăm xác, không chừng Tiểu đoàn 11 Dù cũng được lệnh phải đợi địch đánh để làm giống như vậy chăng, tụi nó đánh Đại đội 114 cả tuần rồi mà, chết quá trời mà đâu có lên được. Địch lại pháo kích, nằm dưới hầm nghe đạn pháo, có những trái đạn delay rơi sát hầm, nổ tung dưới lòng đất kêu ục ục, đất chuồi xuống, cái chết đang từ từ đến với tôi với tất cả nổi phẩn nộ, đúng là sinh nghề tử nghiệp, pháo nó thì chết vì nó pháo là công bằng sao, tôi đang bị trói tay mà. Sau dứt mỗi loạt pháo, tôi chạy vội ra tuyến quan sát, những người lính vừa tu bổ công sự chiến đấu, vừa đưa mắt nhìn tôi dò hỏi, như khẫn khoản tôi nói một lời gì, tôi biết họ muốn hỏi gì nên cũng chỉ biết hất mặt về hướng đông, đường ra quốc lộ 14, nếu bị địch tràn ngập. Ngay lúc đó thì có một người lính dơ tay ngoắc tôi, xong chỉ về ngọn đồi xéo về hướng đông nam, tôi cúi mình chạy đến, cách đó khoảng 500 mét đường chim bay, bóng một tên lính Bắc Việt in trên nền trời với tất cả thách thức, như vậy là cả ba hướng Đông, Tây, và Nam đều bị địch bao vây, vậy còn hướng Bắc, gần nhất với ngọn đồi Charlie của Đại đội 111, chưa biết thế nào, không đánh được thằng 114, tụi nó dám chơi thằng 111 sao, chỉ có phía Tây mới có thể đánh lên 111 mà lại là là dốc đứng nữa…Tôi gọi Hạnh chạy vào hầm báo cho Trung Úy Cho biết, rồi xách máy PRC 25 gọi 415 bắn, điều chỉnh trúng mục tiêu rồi cũng chả ăn nhằm gì, dứt loạt đạn lại thấy nó đứng lên chống nạnh, như vậy là tụi nó đã khoét núi nằm sâu trong đó rồi, đâu có móc ra được. Không chừng thằng này là đề lô, tôi chỉ còn biết xin 415 bắn cấm chỉ khi có thể.
Những ngày kế tiếp, lương thực cạn dần, có dấu hiệu địch sẻ đánh Charlie vì Đại đội 111 nằm riêng rẻ, còn thằng 113 thì nằm kế bên pháo binh khó đánh, và chúng tôi cũng không còn xuống dưới chân 111 lấy nước được. Hai Trung đoàn 52 và 64 của địch quân số gấp 8 lần, luân xa chiến, tiền pháo hậu xung gần nửa tháng cũng không chơi được Đại đội 114, nên thế nào tụi nó cũng tìm hướng khác và mục tiêu thì chỉ có Charlie của 111. Ngày 9/4/1972, địch pháo dữ dội Bộ chỉ huy Tiểu đoàn 11 và mưa pháo xuống Charlie, xong bắt đầu tấn công 111. Đại đội 111 chống trả quyết liệt, xác địch đầy sườn đồi. Khu trục rồi trực thăng võ trang vào vùng trút xuống hằng tấn bom đạn quanh căn cứ. Sau nhiều đợt xung phong không thành, địch lại rút lui để lại hằng trăm xác chết.
Lúc này thì địch đã công khai di chuyển quân xa ban ngày, tiếng xích sắt xe tăng, tiếng xe Molotova có thể nghe thấy sau những loạt pháo. Bằng mọi giá chúng phải nhổ cái gai Charlie dầu có hy sinh cả hai Trung đoàn này thì còn những Trung đoàn khác sẳn sàng vào trận để lấy tiếng trên bàn hội nghị. Không chơi được Song Kiếm Trấn Ải thì còn gì là danh hiệu hai Sư đoàn của chúng đây. Vừa đánh chúng vừa điều quân, phía đông tức là đường rút của 11 Dù, tôi đã quan sát được vị trí bọn chúng đã đặt hai cây phòng không, một cây 12 ly 7 và một cây 37 ly. Hướng đông địch đã công khai để lộ vị trí để bắn máy bay và uy hiếp tinh thần 110. Máy bay yễm trợ cho Charlie thì phải bay từ hướng Bắc hoặc hướng Nam rồi đánh một vòng về hướng Tây để thả bom, xong phải chúc mủi về hướng Đông ra thẳng quốc lộ 14, địch đã đặt hai cây phòng không tại đây chặn đầu khiến cho máy bay không dám xuống thấp, thỉnh thoảng chúng còn nhắm xuống Charlie trực xạ. Mỗi lần máy bay vào vùng là tiếng phòng không từ các hướng nổ đầy trời, và ít nhất cũng cả chục cây phòng không giờ đây đã dàn trận. Pháo binh của ta thì gần như bị tê liệt vì bị pháo cấm chỉ của địch, cả Tiểu đoàn 11 cũng thấy được nhiều chiếc Chinook từ Phi trường Phượng Hoàng tải đạn pháo binh vừa đến Yankee thì bị pháo và phòng không từ hướng đông bắn qua phải trở lui, ngưng tiếng pháo thì lại bay vào rồi lại bị bắn không đáp xuống được, cứ như vậy cả ngày. Tôi đã gọi các vị trí pháo bắn hai cây phòng không này hoài mà cũng chẳng ăn thua gì. Cả nửa tháng nay chúng đã đào hầm trong núi đợi giờ quyết tử dứt điểm 11 Dù, dầu có bắn trúng cây này thì chúng cũng sẻ điều cây khác đến. Mấy chiếc khu trục đã trúng đạn phòng không, còn trực thăng võ trang của ta hay Cobra của Mỹ là miếng mồi dể lãnh đạn phòng không nhất nên khó có thể vào vùng.
Đến giờ phút này thì đả rõ thế nào bọn chúng cũng dứt điểm Charlie, sáng ngày hôm sau, Đại đội 111 bị pháo thật nặng nề, dứt dợt pháo, bộ binh trung đoàn 52 địch tràn lên, pháo binh của ta cũng bị cấm chỉ không yễm trợ được, định mệnh đã dành sẳn cho 111, bị tràn ngập nhưng thiệt hại vừa phải, 111 phải rút về nhập chung Bộ chỉ huy Tiểu đoàn. Độ nửa tiếng sau, Trung Úy Thinh, Đại đội trưởng 111 chạy vào hầm chúng tôi, Trung úy Cho hỏi, Thinh kể lại :
-Việt cộng tràn lên là lo kiếm mấy cái ba lô của ta, chúng chụp được ba lô của tôi, tôi buông ba lô chạy, tụi nó không đuổi theo, có lẻ tụi nó đói lắm nên lên được là lo kiếm ăn, chúng lục ba lô của ta, khui đồ hộp ra ăn tại chổ (thường là khi rút lui, ta mang theo ba lô trên lưng đề phòng bị bắn phía sau). Ngay lúc đó thì Trung Úy Khánh cũng chạy vào hầm, tôi hỏi thì Khánh cũng nói bị y như tình trạng của Thinh. Tôi hỏi tiếp vậy súng Colt của mày đâu. Khánh kéo cái địa bàn M1 đeo nơi cổ ra nói tao chỉ còn có cái này. Tôi ôm bụng cười ngặt nghẽo làm mọi người cũng cười theo. Nửa tháng nay, tôi không thể nở nổi một nụ cười, giờ này ôm bụng cười ra nước mắt về cái chuyện tiếu lâm có thực này thật thoải mái. Việt cộng ngoài việc bị bỏ đói phải liều lĩnh hy sinh tính mạng kiếm từng lon đồ hộp của ta, chúng còn bị ép uống thuốc “Hùng Tâm” tức là một loại thuốc kích thích uống vào là hăng máu lên xung phong chẳng coi việc sống chết ra sao cả, chiến thuật biển người của chúng thường kèm với liệu pháp hùng tâm này. Cứ xem ảnh xác Việt cộng bị xích trên xe tank thì mới biết cấp chỉ huy của chúng dã man như thế nào.
Sáng ngày 11/4/1972, Đại đội 112 được điều xuống chiếm lại Charlie đem theo cả Đại bác 90 ly trang bị riêng cho Nhảy Dù để bắn xe tank hoặc phá hầm, máy bay Mỹ lại vào vùng thả bom, bay thấp thì sợ phòng không, nhưng bay cao quá khó trúng mục tiêu, nên những phi đội sau, Tiểu đoàn 11 xin thả bom napalm, còn pháo binh vị trí nào của ta không bị cấm chỉ thì pháo xuống phụ họa sau khi các phi tuần bay ra, hết đợt này đến đợt khác, từng phi tuần của không quân Việt Nam vào vùng trải những thảm lửa xuống Charlie, thả bom napalm phải bay thật thấp nên rất chính xác, từng trái bom rơi trúng mục tiêu, nhưng Việt cộng quyết cắt đôi 11 Dù nên cố thủ trong các hầm hố của ta bỏ lại. Bất kể phòng không, chiếc phi cơ Skyrider của Thiếu Úy Dương Huỳnh Kỳ nóng lòng bay thật thấp xuống mục tiêu, thả bom, lúc ngóc đầu bay lên bị trúng đạn phòng không và cánh bên phải vướng vào ngọn cây trên ngọn đồi phía đông kế bên chổ hai cây phòng không, bị gảy cánh rồi rớt xuống đồi nổ tung, viên phi công đã oanh liệt hy sinh. Chiếc còn lại bay vòng vòng tìm đồng đội, sau khi xác định được vị trí , bèn quay trở lại Charlie, giận dữ trút xuống những trái bom lửa còn lại. Lửa thiêu cháy Charlie, thiêu luôn cả những con thiêu thân đợi ngày giải thoát.
Ngày 12/4/72, để trả thù cho đồng bọn bị lửa bom đốt sạch tại đồi Charlie, địch tăng cường pháo kích thật mạnh lên đồi C2, từng tấc đất bị cầy lên như địa ngục có thật, tôi ngồi trong hầm lại nghe cái chết đến từ từ, ước lượng có đến cở gần 10,000 quả đạn đại bác các loại rơi xuống C2 kể từ ngày tử chiến, ngoài hầm bê tông cốt sắt ra chứ hầm hố như thế này thì làm sao chịu nổi, bất cứ đơn vị nào mà trấn thủ nơi đây chắc là phải tự động rút từ lâu rồi, tôi không dám nghỉ đến một điều xấu nhất dành cho mình, không biết nhà tôi và đứa con đầu lòng đang mang trong người giờ này ra sao, mổi lần tôi đi trận, nhà tôi đều dặn cầu nguyện Đức Mẹ che chở, giờ tôi đang làm điều này…Chợt thấy Trung úy Cho nhỗm dậy cầm lấy máy nghe rồi lo lắng, tôi cũng qua tần số Trung úy Đúng hỏi, Trung Tá Bảo, Tiểu Đoàn Trưởng Song Kiếm Trấn Ải đã gẩy cánh thiên thần sau loạt pháo kích vừa rồi, một quả 130 ly trúng hầm, Trung tá Bảo hy sinh còn Thiếu Tá Duffy và Thiếu Tá Mễ ở hầm khác chỉ bị thương nhẹ. Thiếu Tá Mễ lên thay. Suốt ngày hôm đó, địch tiếp tục pháo kích C2 và bắn cấm chỉ các vị trí pháo binh của ta. Một bịch gạo xấy cả tuần nay tôi nuốt không hết, miệng thật đắng còn nước uống thì đo bằng từng nắp bi đông, riêng việc vệ sinh thì giải quyết ngay ngoài miệng hầm. Pháo dữ quá nên tôi cũng giới hạn bớt chạy ta ngoài tuyến quan sát. Trên tấm bản đồ, tôi ghi chi chít những vị trí nghi ngờ pháo của địch báo cho Trung úy Đúng và Trung úy Đúng cũng chẳng làm được gì khác hơn, gần tối địch ngưng pháo kích, tôi thiếp đi lúc nào không biết cho đến khi Hạnh chạy vào lay chân tôi dậy hỏi cần gì không, tôi lắc đầu.
Sáng ngày 13/4/1972, Đại đội 113 được lệnh đi lên phía Bắc tìm bải đáp, còn Đại đội 111 lên ngọn đồi phía Đông xem có chổ nào tải thương được không. Khi Khánh chui vào hầm tôi, tôi thấy mặt có vẽ nghiêm trọng, không còn cái giọng Nha Trang đơ đớ Quãng Ngãi nửa, không thấy có vẽ đùa cợt hàng ngày như lúc còn ở hậu cứ, tôi bảo Khánh chạy theo tôi ra ngoài tuyến và chỉ về ngọn đồi mục tiêu trước mặt, theo hướng tôi chỉ, bóng tên Việt cộng đứng gác vẫn còn đó, tôi lại chỉ Khánh chổ vị trí hai cây phòng không cách đó không xa và nói:
– Tụi nó đầy ở trên đó, tao bắn hoài cũng chả ăn thua gì, mày hết sức cẩn thận, nếu muốn bắn mở đường tao bắn cho, khi lên coi chừng phòng không tụi nó trực xạ. Khánh trở lại 111 bàn với Trung Úy Thinh và cũng không thấy xin bắn mở đường, chắc là muốn giữ im lặng.
Độ nửa tiếng sau, súng nổ vang dội từ triền đồi bên kia, 111 lên được gần đến đỉnh đồi thì địch khai hỏa, bằng luôn cả phòng không trực xạ. Không thấy Khánh xin tác xạ, tôi muốn bắn phụ lắm, nhưng giờ này không biết nó ở chổ nào. Súng vẫn nổ, một chốc tôi nghe tiếng Khánh trong máy, Trung Úy Thinh, Đại đội trưởng 111 đã tử trận, Khánh lên thay. Rồi một chốc lại nghe tin Trung sĩ Lung gọi máy, tôi biết Khánh cũng đã nằm xuống…Cánh dù lộng gió muôn phương – Vào lòng đất mẹ, máu xương ngậm ngùi. Đại đội 111 thêm lần nửa tan hàng. Một số còn lại rút về được căn cứ. Cả ngày đó địch vẫn tiếp tục giử mức độ pháo kích khủng khiếp, lương thực và đạn dược lại cạn dần, lại thêm người chết và bị thương. Đêm dần xuống, tôi nằm trong hầm buồn lắm, Trung Tá Bảo ra đi hôm qua, Chuẩn Úy Sơn đề lô ra đi trong loạt pháo đầu tiên, Khánh vừa đi sáng nay, Lạc bị thương nặng chưa biết ra sao, còn những người khác thì nằm đầy ngoài chiến hào, bao giờ thì rút đây, không phải tôi bi quan, mà tức vì cái lệnh tử thủ quái ác từ đâu đâu, chết như vậy thật uổng mạng.
Ngày 14/4/1972, Tiểu đoàn 11 Dù tự quyết định rút lui vào ban đêm, nhưng vào buổi trưa, sau những đợt pháo kích dữ dội, địch xung phong lên từ phía Đại đội 114 đồng thời pháo luôn các vị trí pháo của ta, tôi gọi mãi mà không con gà nào chịu gáy, ngoài tuyến, không còn sợ pháo binh ta bắn cản, địch nhào lên đông như kiến cỏ, Đại đội 114 chống cự không lại phải rút về dàn hàng ngang với Bộ chỉ huy Tiểu đoàn, máy bay cũng đã lên vùng bỏ bom ngay trên tuyến 114, hai bên giành nhau từng hầm hố, từng giao thông hào. Pháo binh ta coi như bị tê liệt, tôi đứng dưới giao thông hào sát với Thiếu Tá Mễ, và Đại Úy Đoàn Phương Hải, Trưởng ban 3 giờ kiêm Tiểu đoàn phó, Trung Úy Đúng đứng kế bên, cạnh đấy là Bác sĩ Tô Phạm Liệu, một Bác sĩ Nhảy Dù mê đánh trận còn hơn cầm ống chích, lưng đeo khẩu Colt 45, tay cầm súng M 16 giơ lên, miệng hét binh sĩ ráng giử vững vị trí, tôi nghỉ thầm trong bụng nói cha nội này đi quân y uổng quá, phải cầm quân đánh nhau mới đúng. Thỉnh thoảng tôi lại gọi máy, khản cổ họng nhưng pháo binh của ta im lặng vô tuyến vì vẫn còn bị pháo kích. Lúc này mặc dù chiếm được gần một nửa C2 nhưng địch vẫn chưa dám nhào tới cận chiến nên phòng tuyến thứ hai của ta vẫn giữ được. Chổ tôi đứng, xác một binh sĩ Dù nằm trên chiến hào ngay trước mặt, chết đã nhiều ngày, xác trương lên nhưng không thấy mùi hôi vì đầy thuốc súng, còn trên mình mang thêm nhiều mãnh đạn pháo sau đó, có lẽ chết hai ba lần. Bổng Hạ sỉ Hạnh chạy tới chổ tôi nói:
– Em kiếm Trung úy nảy giờ, Thằng Nhỏ bị thương muốn gặp Trung Úy.
Tôi cúi đầu xuống chạy dọc ra ngoài tuyến, gặp Nhỏ đang nằm dưới giao thông hào, bụng bị mảnh pháo phá nát, ruột đổ ra ngoài dính đầy bụi đất. Tôi cúi xuống, Nhỏ thì thào bên tai:
– Em khát nước quá, Trung úy đái cho em uống.
Giửa tiếng đạn bay, tôi muốn khóc mà không rơi được giọt lệ, đệ tử tôi đến giờ phút hấp hối còn nghỉ đến ông thầy. Tôi nghẹn ngào nói với Nhỏ:
– Em còn điều gì muốn nói thì nói cho Hạnh biết, anh còn phải coi xem còn bắn được hay không.
Nói xong tôi đưa bi đông nước còn lại một chút cho Hạnh để cho Nhỏ uống, rồi gạt nước mắt định chạy về chổ Thiếu Tá Mễ. Ngay lúc đó có nhiều tiếng đạn AK bắn xéo trên đầu tôi, khói súng mù mịt không thấy rỏ phía triền đồi, tôi rút quả lựu đạn M26 ném xuống dưới chân đồi. Đây là quả lựu đạn đầu tiên trong đời lính tôi sử dụng để ngăn địch, thay vì phát súng Colt 45. Không cần quan sát hiệu quả lưu đạn vừa rồi, tôi chạy lại phía Thiếu Tá Mễ. Giờ phút này địch đã lên được hơn nửa đồi C2 và từ hướng Nam cùng với hướng Tây đánh lên, cả Tiểu đoàn 11 chuẩn bị một màn cận chiến, bổng một viên đạn AK bắn trúng bình khói cay E8 của ta đặt trước mặt Thiếu Tá Mễ cở chục mét. Tôi thấy rõ gió thổi ngược khiến cho khói cay màu vàng bay ngược về hướng Tiểu đoàn, những người lính la lên địch pháo khói cay rồi rút về phía Tiểu đoàn, và Tiểu đoàn 11 chính thức rời bỏ Charlie vào lúc này, nếu không bị bình khói cay thì không biết thế nào đây, có lẽ trời khiến cho 11 Dù không bị tràn ngập trên đồi C2.
Cũng may địch sợ ta dùng chiến thuật “đồng ư quy tận” tức là gọi pháo binh bắn ngay trên đầu cùng chết với địch nên không dám đuổi theo, thêm nữa hai chiếc Cobra của Đại Úy William Reeder và một phi công khác đã bắn chận vừa rocket vừa đại liên từ đầu trận đến giờ, hết đạn lại bay về căn cứ tiếp đạn xong, lại quay trở lại yễm trợ chúng tôi , nhờ vậy chúng tôi xuống đến chân đồi không có phát súng nào bắn theo. Chiếc Cobra của William Reeder sau đó còn bay theo đoàn quân đang rút lui để bắn chận hậu.
Trời hơi tối, địch cũng không dám pháo kích nữa sợ lộ vị trí, vã lại chúng đã lên đầy trên C2; và giờ đây có lẽ đang lục hầm kiếm thức ăn, nên pháo binh của ta hoạt động lại được bắn chận không cho địch truy kích. Rút theo hướng đông nam độ vài trăm mét thì nghe nhiều tiếng rít xé trời, bom B52 rơi xuống Charlie cày nát thành bình địa. Đại đội 113 ở hướng Bắc hầu như còn nguyên vẹn từ ngày đầu đến giờ không bị đánh cũng như không thiệt hại vì pháo kích, nên được lệnh đi ngược xuống Yankee tìm đường ra PZ (tức bải bốc, tiếng Anh là Picking Zone), trên bản đồ cách Charlie khoảng gần 4 cây số.
Trời tối, đồi cao, rất khó đi, máy bay lên vùng thả hỏa châu soi sáng, những dây đạn M 79 từ phi cơ OV10 rót đều phía sau chận hậu, đạn nổ tụp tụp bum bum nghe như một điệp khúc buồn nản của chiến tranh. Binh sĩ còn khỏe dìu những người bị thương nhẹ, thật không thể tưởng tượng được có người bị thương ở chân phải đi bằng cả hai tay ở những đoạn dốc khó đi không thể dìu được, bản năng sinh tồn của con người nhất là của người lính chiến thì không có gì có thể diễn tả ra hết được. Cạn hết lương thực, đạn dược, thuốc men, và dưới những cơn mưa pháo khủng khiếp nhất trong lịch sử chiến tranh Việt Nam, hơn một trăm con người còn lại này chia đều mổi người đã lãnh cở gần 100 trái đại bác, thử hỏi còn có ai chịu đựng được như thế không. Tôi chợt nhớ đã đọc đâu đó một câu nói của danh tướng Mỹ, Mac Authur ” Tôi thương những người lính bộ binh hằng ngày 24 giờ phải đối diện cái chết trên chiến trường, lại còn phải gánh chịu những bất công của thượng cấp”. Nghỉ lại hoàn cảnh của 11 Dù còn tệ hại hơn thế nửa, bị trói tay để đánh.
Đến gần sáng thì ra đến bải bốc giống như một cái thung lũng cạnh một con suối, đây là một khoảng trống đầy lau sậy, Tiểu đoàn 11 kiểm tra lại quân số và chia khu vực phòng thủ đợi trực thăng bốc về Võ Định. Tôi và đệ tử Hạnh được cắt lên slick trực thăng sau cùng của Đại đội 114. Thông thường khi đi hành quân trực thăng vận, đề lô phải nhảy theo toán đầu tiên và khi rút thì đi sau hết, để có thể gọi pháo binh bắn bất cứ lúc nào.
Ngày 15/4/1972, trời sáng dần, khi ánh nắng mặt trời đầu tiên trong ngày vừa sáng hẳn lên từ phương đông thì có tiếng trực thăng bay đến, dẫn đầu là hai chiếc Cobra và phía sau là một đoàn Trực thăng UH1B của Mỹ, hai chiếc Cobra có trang bị rocket bay một vòng quanh bải bốc quan sát, một trái khói màu vàng được thả ra đánh dấu chổ trực thăng đáp xuống, chiếc UH1B thứ nhất vừa xà xà xuống mặt đất thì có tiếng đạn cối của địch rơi xuống nổ ngay chóc bải đáp, rồi hằng chục tiếng pháo cối 82 ly tiếp tục rơi xuống, những chiếc trực thăng vội vàng bay thẳng lên không bốc được toán nào. Dứt loạt cối, Việt cộng từ hai bên triền đồi xuất hiện như mọi da đỏ dàn hàng ngang xung phong y hệt trong phim cao bồi viễn tây, vì đồi lau sậy thưa thớt nên rất dể thấy chúng không thổi kèn xung phong mà vừa chạy, vừa bắn, vừa hô “hàng sống chống chết” vang trời. Tiểu đoàn 11 Dù đang bị nguyên một Trung đoàn Việt cộng phục kích, Trung đoàn này được lệnh đi đánh phi trường Phượng Hoàng đêm trước, khi Tiểu đoàn 11 Dù rút lui khỏi Charlie, chỉ huy của chúng đoán được ta sẻ bốc quân tại đây nên cho lệnh Trung đoàn này lui trở lại để phục kích định hốt gọn 11 Dù, bọn chúng tưởng khi pháo ở giửa tất nhiên ta sẻ bung chạy tản ra chung quanh, bọn chúng đã phục kích sẳn sẻ hốt gọn, nhưng không ngờ khi chúng tràn xuống, thì Nhảy Dù cũng bung ra chống lại mãnh liệt.
Trận chiến lúc này giống hệt như một cái nia đựng đậu đen và đậu trắng sàng qua sàng lại lẫn lộn như đang đánh xáp lá cà, chổ nào cũng có tiếng AK47 và M16 nổ lẫn lộn còn hơn pháo Tết, coi như cả Tiểu đoàn 11 trừ cùng bắn nhau một lúc với một Trung đoàn Việt cộng, hai bên chạy qua chạy lại thấy đâu bắn đó như xinê, làm Cobra bay trên đầu cũng không biết bắn vào đâu, một chiếc trực thăng liều chết đáp xuống đất, tôi thấy một số người chạy tới leo lên, những chiếc sau vừa xà xuống thì Việt Cộng cũng rượt gần đến nơi, xạ thủ đại liên Nguyễn Tấn Vinh (hiện ở Houston) dừng lại ôm Đại liên 60 ria hết luôn một dây đạn còn lại, Việt cộng ngả rạp xuống đồi rụng như sung, viên đạn đại liên cuối cùng vừa ra khỏi nòng thì mấy cây AK đã chỉa vô đầu Vinh, có lẽ vì cãm phục tinh thần anh dũng của người lính Nhảy Dù này mà chúng không giết để trả thù cho đồng bọn, chỉ bắt sống. Nhờ lòng quả cãm của người xạ thủ đại liên này mà một slick duy nhất 4 chiếc trực thăng đã bốc được Bộ Chỉ huy Tiểu đoàn 11 Dù, Sĩ quan liên lạc pháo binh, và cố vấn Duffy, nhưng Đại Úy Đoàn Phương Hải ,Trưởng ban 3 (hiện ở San Jose) thì bị một viên đạn AK bắn xuyên bàn chân từ dưới đất lên, rớt xuống máy bay, may nhờ Thiếu Tá Duffy gan dạ quay trực thăng trở lại kéo lên.
Đạn hai bên vẫn nổ tới tấp, thêm một cặp Cobra và một slick trực thăng khác vào vùng bay vòng vòng trên trời. Việt cộng chỉ bất ngờ đi phục kích, nên không đem theo phòng không, cho nên trực thăng của Mỷ mới hoạt động được, nhưng chỉ bốc chứ không dám bắn vì sợ trúng quân bạn. Chiến trường lần lần bớt đi tiếng súng, nhưng tiếng kêu hàng vẫn còn nghe văng vẳng, tiếng trực thăng vẫn còn nghe vần vũ trên đầu. Lúc này tôi đang đứng sát dưới bờ suối với ba bốn người lính nhìn lên khá rỏ, nên bảo họ chạy theo tôi ra bãi, may ra trực thăng thấy được rỏ đồ rằn ri so với đồ vàng bụi đất của Việt cộng mà bốc chúng tôi lên. Những người lính nghe theo tôi chạy lên triền đồi, đang chạy, tôi thấy một chiếc Cobra bay phía bên trái ngược hướng tôi chạy lên, chừng quay lại phía sau thấy nó vòng lại nghiêng cánh, kinh nghiệm chiến trường đã cứu tôi thoát chết, Cobra mà nghiêng cánh về phía nào là nó bắn rocket về phía ấy, chắc là trực thăng nó thấy Việt cộng rượt theo chúng tôi nên bắn, tôi chỉ kịp hô:
– Dạt ra một bên, trực thắng bắn.
Tôi vừa nhào đại qua một bên thì một tiếng rocket nổ như trời giáng cách tôi cở vài mét không còn nhớ rỏ phía bên nào, tôi thấy mình văng lên rồi rớt lăn trở xuống triền đồi, cây súng Colt 45 cầm trên tay văng đâu mất, cái địa bàn đeo trên cổ và tấm bản đồ nhờ bỏ trong áo nên còn lại, may mắn tôi chỉ bị chấn động nhẹ, nhưng không hiểu những người kia có sao không. Tôi đứng dậy chạy ngược xuống bờ suối thì gặp một tốp Dù, trong đó có Chuẩn úy Linh đang chạy theo bên bờ suối về hướng Bắc, thấy tôi họ mừng lắm, cả tôi cũng thế, chưa kịp hỏi thì tiếng súng đuổi theo cũng nghe kế bên lẫn tiếng kêu đầu hàng, tôi chỉ hướng chạy qua bên kia bờ suối, vừa vượt qua bờ suối thì một người chạy sau bị bắn rớt xuống suối, tôi thúc anh em chạy tiếp, chạy khoảng 50 mét không nghe tiếng rượt theo, chúng tôi dừng lại để thở. Tôi nói vội với anh em:
– Tuyệt đối không đầu hàng, đi theo tôi, nếu người nào bị bắn mà bị thương, kể cả tôi, thì phải bỏ lại, chạy thoát thân, chứ không được đầu hàng.
Mọi người tuân lệnh. Vừa đi tôi vừa xem bản đồ. Võ Định cách khoảng 8 cây số, chỉ băng theo hướng đông bắc là đến nhưng thế nào cũng gặp Việt cộng, tụi nó dứt Charlie rồi tất phải đánh phi trường Phượng Hoàng, vô đó là lãnh đủ (về sau đúng như vậy vì bọn chúng đang điều quân đánh căn cứ Võ Định). Cho nên tôi quyết định đi thẳng lên hướng bắc khoảng một cây số đánh lạc hướng địch, rồi vòng lại hướng đông nam ra Diên Bình, cách đó khoảng mười mấy cây số. Vừa đói, vừa mệt, 10 người mà chỉ còn có 3 cây M16, mổi cây chỉ có một băng đạn, không biết lúc đụng trận nữa thì thế nào, tôi lại nhớ đến Hạnh, người đệ tử nhỏ con nhưng rất tháo vát, lên hạ sĩ thường được ở lại pháo đội học bắn, nhưng không hiểu khoái tôi cái nổi gì đòi theo tôi đi đề lô cho khổ tấm thân, bây giờ không biết ra sao. Đi gần nửa ngày, đồi cao cả ngàn mét, đói lã người, nửa tháng nay không đêm nào ngủ được vài tiếng. Bổng người đi đầu giơ tay ra hiệu dừng lại, khu rừng tre trước mặt có tiếng động, quan sát một hồi thấy được một toán Dù thất lạc, chúng tôi ra thủ hiệu nhận diện rồi nhập chung, tới chiều thì gặp thêm một toán nửa, thêm hai Chuẩn úy và mấy Hạ sĩ quan. Quân số bây giờ là 26 người với 10 cây M16, có vài người bị thương nhẹ nơi chân và tay, mọi người đều đói quá, không ai còn miếng gạo sấy nào, chỉ còn một lon thịt ba lát, anh em khui ra đưa cho tôi, tôi cắn một miếng rồi trả lại nói mặn quá, cả tuần nay chẳng nuốt gì được để từ từ rồi ăn. Biết được Chuẩn Úy Linh lớn tuổi và thâm niên hơn hai Chuẩn úy kia nên tôi kêu Linh riêng ra và nói:
– Lính của anh, anh dễ chỉ huy hơn, còn tôi thì dẫn đường ra thôi.
Chuẫn Úy Linh trả lời:
– Trung Úy lớn nhất ở đây, xin chỉ huy, dẫn đi dâu chúng tôi theo lệnh Trung úy.
Tôi trở lại nói với anh em:
– Như vậy tôi ra lệnh, nếu gặp địch đông thì bỏ chạy, nếu địch ít thì đánh, ai bị thương kể cả tôi cũng phải bỏ lại, tuyệt đối không được đầu hàng, tôi có niềm tin tôn giáo, Đức Mẹ sẻ che chở chúng ta. Tôi động viên như thế và mọi người tuân lệnh. Tôi cho tất cả mọi người còn vũ khí đi đầu, ba Chuẩn Úy chia ra xen kẻ, còn lại không có vũ khí thì đi sau. Tôi cũng dặn dò kỷ hướng ra Quốc lộ 14, trên đường sẻ gặp những gì trên bản đồ. Nếu có thất lạc vì đụng trận thì theo hướng đó mà ra. Không phải tôi sợ anh em đụng trận, tôi chỉ muốn làm tròn bổn phận người anh, lỡ tôi có bề gì thì biết đường ra cho sớm, trễ một ngày là có thể chết vì đói.
Tối đó, tôi dặn Chuẩn Úy Linh cắt gác xong chia nhau đi ngủ. Sau một đêm nghỉ thật ngon kể từ nửa tháng nay, tôi đánh thức mọi người dậy thật sớm để leo núi đở mệt hơn. Đến trưa, theo bản đồ chúng tôi đến một làng Thượng đã bỏ hoang, không có gì để ăn, chỉ có một cây xoài thật cao toàn trái xanh, đói gần chết mà chơi thứ này vô còn tịch sớm hơn nửa. Một người lính bổng thấy một cây điều rừng trong bụi cây trước mặt, có rất ít trái nhỏ màu vàng cở ngón tay, tôi nói để tôi thử coi, bứt một trái không dám đưa hẳn vào trong miệng để nhai, tôi nhây nhây ngoài răng cửa, hơi có vị ngọt chát, tới chừng nuốt vô vừa đến cuống họng thì nghe thật rát, tôi vội vàng nhổ ra, nguyên cổ họng tôi bị ngứa tàn bạo, và một chốc sau thì đôi môi bị sưng lên, tránh võ dưa gặp vỏ dừa, may mà không nuốt vô, nếu không dám toi mạng lắm. Chúng tôi tiếp tục đi một lúc thì lên một ngọn đồi dài mà đỉnh của nó thật bằng phẳng như ai đã san bằng. Ngọn đồi rất đẹp, cây cối rậm rạp, chúng tôi dừng lại ngồi nghỉ thì nghe tiếng trực thăng bay từng đoàn về hướng Nam, có lẽ trực thăng đổ quân, tôi cho anh em rút xuống triền đồi bên này, sợ trực thăng dọn bải hay pháo binh bắn ghép bải lở trúng thì xui tận mạng. Thật đúng như phép lạ, trực thăng dọn bải phía bên kia đồi, đạn bạn vút qua trên đỉnh mà chúng tôi vừa rút xuống. Hú hồn. Sau đó nghe tiếng trực thăng đáp xuống. Đúng là đổ quân nhưng không biết đơn vị nào đây (sau này tôi biết được Tiểu đoàn 9 Dù đổ quân). Sợ ngộ nhận, tôi quyết định đi tiếp, đến gần chiều thì dừng quân nghỉ đêm. Đôi môi tôi giờ này sưng vù lên và thâm đen phía ngoài, còn trong cổ thì ngứa vô cùng, chỉ muốn đưa cả nguyên bàn tay vào miệng mà cào cho đã ngứa, không biết tôi có ra kịp quốc lộ không, nếu bỏ mạng lãng xẹt như thế này vì ăn bậy thì đau quá. Trong lúc dừng quân, chúng tôi kiếm được đâu đó ít rau tàu bay, luộc lên với nước suối cầm hơi. Đêm đó nhìn lên bản đồ, tôi còn cách sông PôKô độ 2 cây số nửa, qua sông này được thì chiều tối đến xã Diên Bình. Nhưng con sông rộng và nước chảy thật xiết như thế và người nào cũng đuối sức hết thì làm sao mà qua đây. Trưa hôm sau, chúng tôi đến sông PôKô đúng y tọa độ. Tôi cho mọi người ngồi nghỉ trong các lùm cây trên bờ. Ngay lúc đó, một chiến trực thăng từ hướng quốc lộ 14 bay thẳng vô núi, chúng tôi chạy ra bờ sông cởi áo giơ tay vẫy vẫy. Từ xa trực thăng thấy được nhưng không dám bay lại gần, nó chỉ bay vòng vòng quan sát chúng tôi một hồi rồi xong cũng giơ tay vẫy vẫy rồi bay luôn. Tôi nghỉ trong bụng, chắc là trực thăng đi kiếm chúng tôi, thấy chúng tôi gần ra đến nơi rồi nên bay vào tìm những người còn kẹt lại trong sâu hơn, nhưng thế nào cũng báo về Lữ đoàn để báo cho đồn Địa Phương Quân Diên Bình biết đừng bắn lầm. Tôi xem lại bản đồ, đây là đầu một cái ấp, thế nào họ cũng có ghe để qua sông, tôi cho người đi dọc bờ sông khoảng một trăm mét thì thấy có một cái ghe nhỏ và một người đã tình nguyện bơi qua bên kia bờ lấy ghe, rồi lần lượt đưa chúng tôi qua sông. Có lẽ bề trên đã an bài, một cái ấp Thượng bỏ hoang như thế này lại có một chiếc ghe của ai đó bỏ lại để đưa chúng tôi qua sông, như một phép lạ. Mọi người đều kiệt sức nên tôi quyết định cho anh em đi ngang qua rẩy dân và cố tình nói chuyện lớn tiếng, để nếu có lính nghỉa quân ở đây thì nhận ra giọng miền Nam chứ không phải giọng Bắc con cháu giặc hồ mà không bắn lầm, đồng thời cũng vớt vát chút đỉnh củ khoai trái bắp gì đó trên đường đi. Đây là một quyết định có lẽ lạ đời nhất và phản chiến thuật nhất của một sĩ quan. Cứ như vậy mà đi, có lúc những người lính còn ca lên mấy câu vọng cổ hoặc mấy bài hát của miền Nam nữa, chẳng có gì ăn trên đường qua rẫy vì rẫy cũng bị bỏ hoang lâu rồi, thì lót lòng bằng tiếng ca ngọt ngào hương lúa miền Nam quê hương vậy.
Chúng tôi từ địa ngục trở về đâu có còn ngán cái địa ngục nào nửa đâu, ba cái thằng du kích xã dám xuất hiện ngăn chúng tôi sao? Tôi lấy cái lý của kẻ lỳ cho anh em tự do ca hát nói chuyện cho đến khi gần đến Xã Diên Bình thì dừng lại. Sợ mò vào ban đêm bị vướng mìn tự động hay lựu đạn gài nên tôi cho dàn quân lại phòng thủ ngủ đến sáng mới vô, và dặn dò hết sức cẩn thận, không chết dưới chục ngàn quả đạn pháo mà chết vì đạp mìn Địa Phương Quân thì lảng xẹt. Tôi vừa đi một vòng kiểm soát lại mọi người thì Chuẩn Úy Linh tiến lại nói có hai thằng mò vào liên lạc được bên trong rồi, họ mở cổng cho mình vào. Tôi nói tào thiệt, sau đó tôi đi vào đồn chào vị Đại Úy Tiểu đoàn trưởng Địa Phương Quân và trình bày lý do, viên Đại Úy nói hồi chiều tôi đã được biết trước anh em sẻ về đúng nơi đây đêm nay, nên đã chuẩn bị các thứ để giúp anh em Nhảy Dù. Tôi mượn máy liên lạc với Tiểu đoàn 1 Pháo Binh Dù và nhờ chuyển qua báo cho Tiểu đoàn 11 biết chúng tôi đã ra đến nơi, xong nói tôi có một số người bị thương, xin Đại Úy săn sóc dùm, viên Đại Úy cho người dẫn anh em bị thương lại một tu viện gần đó, tôi đi theo. Những vết thương được các seour rửa ráy hết sức cẫn thận, dòi con nào con nấy to bằng đầu đủa bò ra từ trong tủy xương tay mà anh em không cãm thấy đau đớn chi cả, có những nổi đau còn lớn hơn trong lòng mọi người và không ai dám nói ra vào lúc này, vì nói ra chúng tôi sẻ khóc. Giọt lệ anh hùng phải rơi đúng lúc và đúng chổ. Các soeur cũng cho tôi vài viên thuốc gì đó uống cho khỏi làm độc, tôi cám ơn rồi về gọi Chuẩn Úy Linh đến để giao lại nhiệm vụ chỉ huy anh em. Viên Đại Úy hỏi tôi muốn ăn gì, tôi chỉ xin một tô cháo, và một chổ nằm.
Trong lúc chờ đợi, tôi bước ra khỏi hầm, bước lên cầu Diên Bình nhìn về dẫy Trường Sơn âm u phía Tây, những ánh hỏa châu lung linh trong đêm tối như canh giấc nghìn thu cho đồng đội tôi đời đời an nghỉ, hay còn tiếp tục đâu đó cuộc chơi tốn nhiều xương máu vì hai chử tự do, những người đi không về đêm nay, có Hạnh, có Sơn, có Khánh hình như đang bay theo những đốm lửa nổ bộp trên không rồi tan vở từ từ thành hình một cánh dù trên đồi máu, tôi thấy mình nắm lấy hai dây thượng thăng, chạy băng xuống đồi, cánh dù từ từ lộng gió lên cao, bên tai tôi còn nghe tiếng kêu khát nước của Cho, tiếng đạn hú rợn người trên non, và tôi đi vào cơn mơ lúc nào không biết…
Tiểu đoàn 11 Nhảy Dù, Song Kiếm Trấn Ải Charlie đã để lại nơi đây người anh cả Nguyễn Đình Bảo cùng ba trăm đồng đội, và Tiểu đoàn về được tới Võ Định trước sau chỉ có mấy chục người, chưa được một Đại đội. Sau Hiệp định Paris, Đại Úy Hùng mập, Đại đội trưởng 113 được trao trả. Xạ thủ đại liên Nguyễn Tấn Vinh dọc đường dẫn ra Bắc, nhiều lần bọn cán binh Việt cộng đòi giết để trả thù cho đồng bọn nhưng cấp chỉ huy của chúng không cho vì nhu cầu trao trả, anh hiện ở tại Houston. Người đệ tử tôi, Hạ sĩ Hạnh và nhiều anh em khác thì nằm lại tại một trại tù binh nào đó tại vùng Thượng du Bắc Việt vì bị sốt rét và đói khát. Trung úy Lạc giải ngủ sau trận này, không chết, nhưng vết thương trên đầu khi thở ra hít vào thì da đầu cũng phập phồng theo trông rất ghê, nên lúc nào cũng phải đội nón bảo hộ. Đại Úy Hùng móm và Chuẩn Úy Trưng đề lô bị bắt sống nhưng đã trốn thoát được sau đó, và chỉ vài tháng sau thì Đại Úy Hùng móm đã nằm xuống trên đường tái chiếm Cổ Thành Quãng Trị, chỉ cách ngôi nhà củ của mình có 100 mét. Còn Đại úy William Reeder sau trận Charlie, bay đi yễm trợ căn cứ Benhet cách đó không xa, phi cơ của ông bị bắn rơi ngày 9/5/1972, bị thương nặng và bị địch bắt sống, đến sau Hiệp định Paris 1973 thì được trao trả cho Mỹ. Sau trận Charlie, tôi được Thiếu Tá Mễ chạy cho một cái Nhành Dương Liễu, đợi mãi không thấy, hỏi lại thì được biết Bộ Tổng Tham Mưu cúp hết huy chương của Quân Khu 2 sau trận này.
Tiểu đoàn 11 Nhảy Dù đã đánh hai trận lẫy lừng nhất trong quân sử Việt Nam Cộng Hòa, so với bất cứ tiểu đoàn tác chiến nào trên thế giới. Trận Charlie bị pháo kích cở 10,000 quã đạn đại bác đủ loại trên một căn cứ nhỏ xíu, chưa có trận nào mà một đơn vị của quân đội ta bị pháo khủng khiếp đến như thế. Tiểu đoàn 11 Dù bị mất hơn 4 đại đội, nhưng đã tiêu diệt được ít nhất cũng một Trung đoàn cộng quân của Sư đoàn 320 quả đấm thép, một đổi bốn. Sau chỉ một tháng bổ xung quân số rồi ra tái chiếm Quãng Trị, chỉ trong một đêm đến sáng của một ngày tháng 6 năm 1972, Tiểu đoàn 11 Nhảy Dù và đề lô pháo binh đã bắn cháy 26 xe tăng địch, đánh tan cả một trung đoàn cộng sản Bắc Việt gần bờ sông Mỹ Chánh, khiến viên Trung đoàn trưởng này bị cấp trên của chúng xử tử. Tổng Thống Nguyễn Văn Thiệu đã bay ra tưởng thưởng chiến công lẫy lừng này của Tiểu đoàn Song Kiếm Trấn Ải 11 Dù. Có lẽ quân sử thế giới cũng chưa có một đơn vị nào lập được một kỳ công thần kỳ như thế trong không đầy 24 tiếng đồng hồ, và cũng chính nhờ Tiểu đoàn 11 Dù đã dùng hỏa tiển TOW bắn cháy một xe tăng T54 của địch định khóa đuôi Đại đội 1 Trinh Sát Dù của Thiếu Tá Dũng, Đại đội trưởng, mà tôi đã thoát chết được khi đi đề lô cho Đại đội này ngay sát bờ Nam sông Mỹ Chánh, Hải Lăng, Quãng Trị cuối tháng 6 năm 1972.
—————————
Charlie hill, defended to death
(Poetry and Memories of the Red Hat Nguyễn Văn Lập)
Half day in Dakto
Early morning, shoot the gun into the sky
Highland girl brings her life on her back
Noon, down the street jubilantly
The Red Hat is not happy or worry.
Fly to Charlie
Hundreds of strange birds ( airbone) return to the forest
Victory flag hanging on glorious war zone
Kontum wind mountain and cloudy
Go operation for living or death for country
Backpack, gun, and battle
The sound of the attacking was overwhelming frontier
The melody of it so sadly
Also lonely when enjoying a song of war
Attacking like to dance up the hill
Bombs falling, shelling, and bodies are lying down
Ear, hair, covered with dark night
Full of firing in Tam Biên border
A time of horizontal hero
Charlie, the angel’s wings broking down with deep sorry (airborne down)
Paratrooper in the sky full of windy
Fly into the mother’s ground, blood, and bones were pitying (die in action)
My dry hand lighting the sky (firing alluminating round)
Make fire sparks, light up lonely life.
To dedicate the late Colonel Nguyễn Đình Bảo, 11th Airborne Battalion Commander, and soldiers who lied down in this batlle.
To remember Soldiers of 2nd Battalion, Airborne Artillery: First Lieutenant Nguyễn Văn Khánh, Warrant Officer Sơn, and 10 disciples (our soldiers) including two my disciples: Corporal Hạnh, Private Nhỏ, who remain in Charlie …
To commemorate, 2nd Lieutenant Dương Huỳnh Kỳ, pilot of Skyraider who sacrificed to protect us during this historic battle …
During this time, all of the Airborne Artillery’s conversations were made of four secret numbers, such as shelling called 3113, fire for effect called 3134, and the names of officials calling with three numbers, such as my name called 314, every time we contact a battle, all communication frequencies pass through my system for easy fire support. This article uses normal writing for readers to understand.
(The sound of a helicopter’s engine or the sound of a transport plane rushing down and landing). In the days near the end of March 1972, 2nd Battalion 2nd Battalion followed the 7th Airborne Battalion to re-trained at the Vạn Kiếp Training Center in Phước Tuy, between the training program with a parachute jump with air support and artillery support by real bullets. Like the previous practice, the landing was an empty field with lots of bamboo bushes, when the entire 7th Battalion and an Airborne Battery with 6 105-mm cannons of type M102 were equipped with full jumping weapons. After jumping and landing from C123 plane, was the first to launch a targeted attack with real bullets into a forest near the mountain (the sound of bullets exploding on the target). It was also at this time that the Airborne Artillery was just equipped CS bullet (spice smoke), so our Battalion was ordered I and First Lieutenant Đỗ Trọng Dụng to test this type of bullet.
This test has many high-ranking military officials standing on a distant audience to observe. I was nervous and reassured myself, if I adjusted far away from the target, I would lose the face of KBC 4522 (My Balltallion PO box) , but if I shot it right above my head, the mask I wearing can bearing dozens of spicy bullets or not?. Before I knew it, the Battalion informed me to get out the fortress to go back Saigon to go operation with 9th Airborne Battalion. A Dodge car brought us back to Saigon, and presented to 3rd Section, of the 9th Battalion. In there, I received a telegram to present Lieutenant Colonel Nguyễn Đình Bảo, 11th Battalion Commander to go to Kontum.
The irregularities of the soldier made me not see anything wrong in this command. In early 1972, the war became the most exciting in the history of the Vietnam War, this war called ideological warfare was not much noticed by young officers like us, just a simple concept that a soldier have to protect his country. I transfered to the Paratroop for exactly one year and attended dozens of small and large operations, the death is always close to me, so I have no idea about lying down in the battle. Anywhere in the jungle, we “play” really with the 130-mm cannon, with T54 tanks, with Northern communist soldiers, any where, we also have to against the enemy with three times units more than Paratroop. But here, in Charlie, one Paratrooper against 10 communist soldiers , B3 Front of the enemy with the 320th Steel Division, 968th Division, and air defense regiments that are ready to wait for the “Song Kiếm Trấn Ải” 11th Battalion.
The plane flew out to Pleiku for one night, then the next day followed the road to Kontum, then went to Tan Canh along Highway 14, along the way many restaurants of growing forest meat reminded me of Saigon, I remember Remy Martin Cognac or Vietnamese wine at Tan Van Restaurant, near our Nguyễn Huệ Base, close Long Bình. Convoy through Base B5 and Diên Binh, Local Force soldiers stood on the bridge waving and laughing, this peaceful scene in only a short time, because a big thing happening later, that is the impossibility of soldier life. At the CIO of the 2nd Airborne Brigade in Võ Định Base, I received an operational map from 1st Airborne Battalion of Major Bùi Đức Lạc (currently in San Jose) was the previous Battalion Commander of my Battalion, and was about to jump into Charlie. Liaision Officer of the 11th Battalion Artillery, First Lieutenant Lưu Văn Đúng title 310, a senior who had never learned to skydive, had summoned us and announce the mission, First Lieutenant Nguyễn Văn Khánh, the title of 311 is FO ( Forward Observer) for 111th company, of Lieutenant Thinh. Warrant officer Sơn named 312, FO the 112th Company of Captain Hùng Móm. Warrant officer Hoàng Văn Trưng took the title of 313, FO for the 113th Company of Captain Hùng Mập Captain. Firtst Lieutenant Nguyễn Văn Lập took title 314, FO for 114th Company of First Lieutenant Phan Cảnh Cho (currently in Orange County). Captain Nho’s 110th Company Commander stay with 11th Battalion.
Artillery from 5th Base tittle 415. Artillery form 6th Base tittle 416. Arlillery from Yankee Base title 417. Battery C1 tille 418, with a platoon cannon 155 mm C 220 title 419 in the south to support directly or strengthen us as required. Looking at all of the fire support bases for 11th Battalion, I realized that the situation was very serious, and a fierce tapi would take place on some unknown hill deep in Trường Sơn Mountain Range.
On the morning of March 25, 1972, the 11th Battalion was transported by helicopter to the LZ, the aircraft flew past Tan Canh where exactly one year ago, after operation in south of Laos, some units of the Airborne Division from Quãng Tri flying straight here to relieve Base 5 and Base 6. The spectacular operation jumps right above the enemy, causing them to be surprised and many hundred VC are killed here, Colonel James Vaught, Senior Division Advisor called MACV in Saigon, and asked the anti-war journalists to fly out here to watch the Airborne destroyed VC and then report back to be honest, but none of them dared to come out. At this time the operation was going into ended, from the 183th Field Artillery Battalion in Long Khánh province, I was tranformed to the 1st Airborne Artillery Balltalion and presented to Major Bùi Đức Lạc at the operation area in Dakto, and got 4 days go on leave as a the privilege of jointing the Airborne.
From the helicopter looking down, far to the south, the Po Kô river stretchs along the Truong Son mountain range, then pouring out across the highway 14, beautiful as a highlight of nature, and gloomy Trường Sơn mountain range in the west, covering with the immense hills and mountains, most of them are bare hills, bare-leafed, with it branches sprawling arms like praying for a paradise that has just fallen. The two Cobra flying in front escorted the UH1B dragonflies to land on Charlie base, without “a clean-up” LZ because there were troops we landed first, the paratroopers jumped out helicopters and dispersed to the sides , and I was present at the anonymous hill, that later becoming a famous Battle of Airborne and unforgettable indomitable Batlle of the Republic of Vietnam Army, as well as the people of the whole Southof Vietnam knew about the music “The Stay Charlie” by Musician Trần Thiện Thanh.
According to the arrangement, Company 113 was stationed north of Yankee Peak, almost 3 kilometers from the Battalion. 111th Company commanded Charlie hill high over 1000 meters. The remaining battalion commanders and companies 110th, 112th, and 114th were stationed at the base of C2 with a gentle ridge but higher and nearly half a kilometer from Charlie. Looking at the map, all units of the 11th Battalion, stationed on a relatively north-south axis, were easy to observe to the west bordering Campuchia, where the Hồ Chí Minh trail joint into three borders Vietnamese, Campuchia, and Laos in the northwest, while Benhet Border Base is closer to the border. During the famous Charlie battle in military history, Benhet was still at peace because the communist units put all efforts to spit out the spine Charlie lay in their throat, only seize Charlie, communist just can invade Kontum Province through Dakto reclining. Charlie is a small fire base of the United States abandoned for a long time looked very desolate, when the 11th Battalion poured troops down, repaired and handed over trenches and barbed wire for the defense. Surrounding Charlie are low mountains with a height of over a kilometer. On the west side of Charlie there is a small, steep stream that is very difficult to go up and down but the supply of drinking water and bathing is also from this stream. The battle was fierce around this area so it was called Charlie.
The 114th Company closed the southern arc with the heaviest responsibility because the terrain was easy to hit, and outside the 50-meters there were many tall trees that were easy for them to hide to attack, and the battle began also from this direction first. Never before had I seen a company commander dig such a large, solid and well-shaped shelter with the trunk cover by sand bags nearly 1 meter high, Lieutenant Cho told me to go out near the defense line looking for a bunker, I said to him that I support for you, if you stay here, me too. Lieutenant Cho must let me stay in the bunker with him, due to this bunker I escaped death by the enomous shelling afterwards. I told my two disciples Hạnh and Nhỏ to dig a cellar for them near me, the PRC 25 gave it to me, and occasionally ran into my cellar if I needed something.
In the afternoon, as usual when going to operation, I called 417 to adjust firing some defense blocking lines outside 114th company position of about 100 meters . Thanks to these firing barriers, I managed to keep south of C2 until the day Charlie fell. The first night, I could not sleep because the murmur of motor vehicles ran all night, the sound of Molotova convoy and communist tanks running in Trường Sơn Range from the West and Southwest, not far from Charlie base, they open lights running like unmanaged highways. I dotted some points somewhere in the forest where the convoy moving, and asked for firing (harassing fire). When I fired, the enemy troops turned off the lights to stop running, after end of firing, they re-opened the lights to continue running from night tonight , outside of our artillery range, they almost moved openly. Certainly, they were opening up a large campaign so it was noisy to command troops like this, and our II Corps also knew that, but I did not understand why not for the B52 bombed.
On the day after March 26, 1972, I followed Major Lê Văn Mễ, tiile Mê Linh, deputy 11th battalion commander (currently in San Jose), leading two companies of 112th and 114th to disband a 2nd Battalion unit in the south. The target was a hilltop about a kilometer away from Charlie, the VC from 320th Division had occupied this hill and the body of one of our Paratrooper was still there. Approaching the place, Major Mễ called me ask for firing to clear the road and then transferred it with a smoke to the top of the hill for the aircraft to identify bombing, then the artillery continued.
-418 this is 314 ask for firing . Over.
-314 here 418 . Over.
-Lệ Hẳng right 1.5 up 2.3. A smoke. Fire when ready. Over.( Lệ Hằng is the main coordinated column)
-Lệ Hằng right 1.5 up 2.3. A smoke. Over.
Two minutes later.
-Fire. Over.
-Fire. Over. (sound of explosion)
Major Mễ contacted his troop then asked me to adjust the next round
-Direction 800. Drop 100. A smoke. Over.
-Direction 800. Drop 100. Over.
At the second smoke I adjusted exactly right on the target, then, Mê Linh talk by English directly with the American Phantom darting down to drop the bomb on the target, the mountain forest shook like a seismic while we are just over 100 meters from explosion (the sound of bombs exploding). When the squadron left the target, I asked the artillery fire for effect 10 rounds include delay ammunition to destroy the tunnel, (each cannon fire 10 rounds so the whole baterry shoot 60 rounds). Mê Linh told me when ended fire support, his unit will attack . I submit to Mê Linh for me to continue firing back side of VC that does not allow them to run, must accept fighting with us. Mê Linh OK. After a series of effective bullets, the artillery converted into a rear line. The first Airborne platoon progressed cautiously because the terrain was not allowed, and AK bullets from the top of the hill shot down and failed to strike. Each soldier cautious went up. AK and M16 bullets fired shot to shot, the soldier shot to cover others, and finally coming up the hill. The first team reported that the two VC died, and confiscated 1AK, 1 CKC, and found the body of a warrant officer and a soldier of 2nd Airborne Balltallion. Mê Linh orded trying to reach the top to find anything else. But at the end of the conversation, the sound of departed cannon from the west shot to cut the flank of his unit. The sound of this cannon is a 75mm VC artillery with high speed, ( so I heard the sound of departed explosion many times). Despite being beaten to the flank, a series of artillery and enemy infantry spilled over from the West. Mê Linh must let his unit go back to avoid the cannon, resulting in one death, lost one M16. At this time, the enemy had stopped the cannon and using only small guns. Mê Linh withdraws all of them to re-group to defense the enemy assault from the flank. VC continued to shoot. Mê Linh told me to fire to stop them.
-418 here 314. Target. Direction 1000. Drop 200. An explosion. Shoot when ready. Over.
At that time, the C1 Airborne Battery was aware that we were attacked, so C1 were ready to fire supprot.
– 314 .Shoot. Over.
– 418 .Shoot. Over.
A loud explosion sounded like a thunderbolt above our head, a round exploded as with high fuze, and the sound of branches being cut and fell to the ground we hear clearly. After that, it was completely silent, and I think that the one’s breath close to me could be heard. The battlefield was completely silent. I know the ballistic hits the branches and explodes in the air instead of falling down to explode, because it was so rushed, that I did not adjust explode high, even though I had deducted the element but the ballistic pathway hit the branches, and had inadvertently prevented the enemy from daring to pursue. I submit to Mê Linh:
– Major, please check if your trooper had any problems, I guessed VC hit this round and stop attacking, I kept this element firing if they were up, I would end them immediately. At this time, Cobra also went to the area but had not shot. The battalion also stopped to line up to prevent the enemy from assaulting. A while later, I heard that first lieutenant Lạc, the platoon leader of 112th Company, who was the same of the Course 27th Thủ Đức Infantry School with me, he being wounded to the head with a heavy wound. I crawled back to see Lạc lying nearby opening his lethargic eyes, bandages, blood streaming down his face. I lay down and approached Lac’s ear and said:
– I’m sorry, I have to shot that round, only you got it, and VC didn’t dare to attack again, I am so sorry if you die.
Lac just sadly smile, and I am very sad to ask:
-You see how.
– Pain, no feeling at all. Seeing Lac so alert, I became more worried because the person who was seriously injured before death was often so calm. I told Lac again, as to say to a dying person:
-One more time, I am sorry. After saying that, I crawled towards Major Mễ. Thanks to this round, the enemy did not dare to chase. It was near evening, so there was an order to return to the base, Lac was also evacuated by a helicopter. While the two disciples were eating and drinking, I went to the bathing stream. Here I met Lieutenant Colonel Nguyễn Đình Bảo, 11th Balltalion Commander, who had just come down to take a bath, his tall body and a nice smile, but I found something strange that he wore armor, and only he was wearing only armor. What is this, did he have in mind.
On the morning of March 27, 1972, while I taking a meal, there was a soldier who ran in and said Major Mễ called me. I took the device to go out of the line between Companies 112 and 114, when I saw Major Mễ and advisor Major John Duffy (currently in San Jose), the American advisor was sitting close to the tree in front of him and pointing to the front. The guards discovered the enemy appeared on the other side of the hill south-west of Charlie base, they were moving up the hill. Major Mễ urged me to:
– Shoot fastly, don’t let them go away.
The enemy appeared quite a bit away from seven or eight hundred meters, I turned to Major Duffy to ask if I could borrow his binocular, because VC appeared far away from my eyes, that can shot incorrectly, Major Duffy rushed back his bunker and returned with binocular. I turned on the map and find the target location, then call 417 at Yankee to shoot, and called 415 to increase firing. The first round exploded about 200 meters away from the target, I djusted at once to the target, after that I draw a long 300 meter line on the map asking 417 and 415 to fire for effect, while artillery firing, I talked to Mê Linh
-Mayor, I make sure they should be shot down.
Major Me answered:
– If it hits, fire for effect.
10 minutes after the last round, it was true that the VC moving back down the hill and bring their wounded soldiers.
-It is right, Major let look at them carrying wounded guys down the hill. Major Mễ watched then giving the device to Major Duffy and then again asked me to fire fire for effect. I suggest:
– I suggest Mê Linh for all of them to move down, waiting for them to concentrate all themselves to take care the wounded, we destroy them. Mayor Mễ smiled and said OK. And Major Duffy although did not understand Vietnamese, also grinned and said OK.
I call to prepare for TOT (time on taget), ie acording to the artillery positions, they fire before or later, but at the same time all the rounds explode on the target. Wait 20 minutes after the enemy no longer carries troops down the hill, I ordered fire for effect. At this time, the cannons from the bases poured into the target, while Paratrooper, stood along the trenches observed firing (the sound of rounds bursting). After fire for effect, Major Mễ said the Recon to search thoroughty. At noon, a series of enemy artillery shells from the west side of the hill and just over a kilometer away from the 112th Company fired through directly, the sound of departures was the same as it was yesterday, so they brought 75 mm shots passing through 312 to retaliate, and then hunred rounds of 112 mm and 122mm missiles that poured down Charlie, started the most intense battle in 2th Military Corp, and since then, Charlie never had a minute of peace like before.
Except the 75 mm round hit right on the target directly, the others fell somewhere outside Charlie base, it means that at this time,VC don’t have FO like us, our FOs take turns measuring directions and reflections to anti-shelling, while we firing, the enemy stop fire, when we stop, they firing. Gradually, the enemy’s long range artillery hit on the base. On March 29, 1972, they shelled all of Charlie’s artillery but the heaviest were into C2. We know the VC FO is approaching the base and adjusting the target. I told to the 114th company commander, Lieutenant Cho:
– I think the first few days, they shell us in order to search our abilities, then they pulled 130 mmm closer to us to shoot more accurately, and also out of range of our artillery (130mm enemy cannon fired 32 kilometers away, our 155 is 15 kilometers, and my 105 mm is only nearly 11 kilometers), our postioin were easier for VC attacking, they should assault us from this direction.
Then I also shared this worrying for Liaision Officer, First Lieutenant Lưu Văn Đúng (tittle 310):
– They will tapi me after the intense shelling, I have adjusted many defense firing lines, if I can’t fire, 310 help me out. Lieutenant Đúng answered:
– I think so too, 314’s places may easier for attacking.
– I saw the smoke coming from the hill right in front of 312, rounds of 75 or 57 mm fell down directly to me, too, but I didn’t hear 312 call for firing. Over.
– 312 was off. You can increase firing his side. Over.
Ending “increase firing his side” I immediately understood that warrant officer Sơn, FO of the 112th Company was killed by shelling. I drew an additional artillery defense line to cover the southwest for the 112th Company. Taking advantage of long-range artillery shelling, the enemy’s 75-mm shot straight at each of our positions without fear of anti- shelling form us, because we must get into the bunker to avoid shelling. Breaking off a series of VC shelling, I rushed to the trenches to adjust the artillery to fire some harrash firing on the target that I think of the 75mm position(not allowing the enemy arttilery to operate), but it was unharmed, because they must have dig deep to the mountain, each time a long-range artillery shell, they also pull the 75mm out and shoot us, in order to avoid disappear its location. I called 310 and suggected for every time, that if I was hit by long range artillery, 310 would not allow them to pull out this cannon 75 mm directly shoot me.
From this day onwards, Charlie was heavy shelling, thousand of rounds a day, by 130 mm, then 122-mm cannons, and 122-caliber missiles that I could hear its howling when firing. 310 reported to the Major Bùi Đức Lạc that we were hit by 130 mm, outside our anti-shelling, we could not lie down (be killed) like this. At that time, Colonel Trần Quốc Lịch, 2nd Airborne Brigade Commander, although at Võ Định Base, had also submitted to his superiors for 11th Balltalion pulled out of the base. Airborne is the best of ARVN in battle, the best of moving for fighting, was ordered us to be a stationed target for the commusist artillery pratices shooting like this, really react tactical. But Lieutenant General Ngô Du, II Corps Commander remained silent, and Advisor John Paul Van who did not know about tactics and artillery, still persisting pressure 11the Balltalion defense…to dead (by shelling), probably they intended to use 11th Airborne Balltalion for the enemy to tapi as 2nd Airborne Recon Company in C1 Hill. Hunred of VC was killed this ballte, and the communist condemned the deadth of Captai Trương Văn Út, Commander of this Recon company
II Corps also ordered 11th Batttalion to find the 130 mm fuze, though the cannon hole was discovered, there was evidence for B52 stamping. II Corps did not even notice nearly a third of the 11th Battalion was killed and wounded by shelling ned to be evacuated . The aura of victory of the superiors outside of the Airborne was too expensive, they did not care about our death body our blood was coming out for their intend, and indeed if we were not bombarded from minute-to-minute shelling, I would be able to search for the 130 mm fuze, but how can we send it out to the brains that full of instructs and oders. Dozens of death soldiers, hundreds of wounded, who were not evacuated were lied down on the trenches, no helicopters were able to get 500 meters away from the C2 for picking up wounded or resupply. While VC artillery are set to the west and northwest, at least 15 to 20 kilometers from Charlie, B52 not stamping, just only one B52 pass to the south, aiming nothing. Each time the shelling was completed, the aircraft went to the area, the enemy cannon was silenced, the aircraft flew out of the area, VC artillery re-shoot, I could only estimate the position of the enemy artillery and sent back to our artillery, and they did nothing, because out of their range. The situation is very urgent, if there is no withdrawal order, all will be killed because of artillery.
In the early morning of April 1, 72, as we “expected”, after selling all of our artllery positions, VC began to attack from the south of Charlie directly in front of the 114th Company. The enemy was almost as massively ants following the ancient trees. They use all kinds of guns to shoot straight into our position, in the meantime, they shell into our artillery positions to prohibit support. At this time, the enemy’s intentions were revealed, some days ago, they only fired Charlie, not our artillery positions, they think that we mistakenly thought they were just shelling the 11th Battalion and not fighting, then we only worried about the artillery, but forget their infantry silently approaching us. So, Charlie might be surrounded.
Fortunately, they just attack Charlie, and our artillery batteries were not accurately adjusted exacly by enemy artillery, so they can support to me. In front of us, is the best unit of the North Vietnamese communist, the 320th Division had a regiment nicknamed “the steel fist” that was lining up in front of us massively rushing despite the artillery and aircraft, the Paratroopers of 114th and 112 Airbonre company responded, the best battle of the Republic of Vietnam military standing upright from the trenches weaving a fire net out of the perimeter, and all artillery fire systems moved through my frequency, ready to collect the enemy.
-415, 416, 417 here 314. Enemy attacked. Blockings L1, L2, L3 (defense blocking lines had already adjusted). A round. Shoot when ready. Over.
No need for me to take action. The shells came up when they knew I was attacked, I heard departed sounds, the screeching and gliding of ammunitions flying over my head, and the land was blind before my eyes after every exploded.
– Baterry 5 rounds for effect. Fire when ready. Over.
The rounds fired by the target, the old trees uprooted outside the line, the dust was blinded, and when stopped our rounds, the enemy also jumped up and shot, they dug up the holes outside the trences. They shot to cover the other top from the southwest came up, regardless of the artillery shell, the crematoriums lined up on the hill. At this time, the plane was already in the area ready to drop the bomb, Lieutenant Cho told me:
-If they get over the fence, shoot right next to their line. I answer :
– You told your soldiers to wear iron helmets and always carried the backpack to cover the back, and any my round that landed on the position they would have to suffer, if you accepted it, I would dare to fire.
Lieutenant Cho said OK, and I adjusted nearly ten meters drop until it was completely close. The series of rounds were very effective, and I did not know if any of it were drop in our trenches, because both sides’ shells were firing at the moment. After each round of firing, I got up and looked outside, the enemy corpses were all over the line, but they still clung and refused to retreat. The gunfire was sporadic at this time, maybe they just pulled back to do something. Our Artillery temporary stop firing, and The American aircraft fying down bombed, then Skyriders of 530th Vietnamese Thần Phong Squaron from Pleiku continued dropped boms, Lieutenant Trương Minh Ẩn, pilot of the Skyraider (now as Dr, Mayor of Haltom City, Texas) roaring over area, belong to the request of Lieutenant Colonel Bảo, he left the series of bombs off the fence, only 50 meters far from the position, the mountains erupted high after each his explosion, and his plane hit many anti-aircraft bullets, almost down. For the first time in the soldier’s life, I saw that the Paratroopers dared to “play” close to such bombs and fired artillery, just twenty or thirty meters away (the effect of 105 mm artillery was from 50 to 100m, thirty meters close is very reckless and very dangerous).
Sudently, I heared the call of Major Bùi Đức Lạc , he informed me what I needed, all were ready, and I answered if the artillery still fired, no any VC can step through 114th. The reason why I dare say so, is because of the heroic fighting spirit of 114th giving me a security while calling for fire, if not, VC break the line long ago. And Lieutenant Lưu Văn Đúng, is very delicate, not interfering with the radiation system, to give me all the time to call the artillery fire, 310 also told me to be careful, they just temporarily stop attacking, but have a new planning, remember to watch over on the side of 112th company and cover for them. At that time, a series of howling came from the mountains,VC gathered all kinds of Cannon, not only 130 mm, poured into our position, at least 5 others guns were fired at the same time in C2, this was a similar type of TOT, and C2 trembled under earthquakes, I rushed into the bunker, all of our combat positions and artilleries were shelled, many calling were reported to be shelled, noisy on the system then silently, having a position to hit the cannon but not hit the ammunition, so there was no extra explosion. VC was adjusting our artillery positions, after this shelling, they will be using flooding people for attacking . “Parachute, try, Parachute, try”, I muttered these four simple words, our army did not have big slogans, it was as simple as an attempt, Airborne from generation to generation try to make the blood of the people less equal with their own blood. In the sound of shelling, I call 310:
-310 if you suspect that VC’ FO close to us, call for firing. But 310 is still silent. A frightening silence because all silently waited.
Ending this series of TOT firing , the enemy chanted, but the voices of intercessory voices were getting weaker and weaker, we were familiar with this kind of thing, VC were retreating, they were seriously damaged. if not they it would be continued assauting.
The artillery shells were scattering at C2, but my artillery positions were still banned by the enemy, I looked at the Yankee side, the smoke columns were rising, then base 5 and base 6 as well, they were adjusting artillery. Oh my God.
The afternoon was coming down, the soldiers also hurriedly repaired the pits, dug and trenched for more, the dead and wounded soldiers added to the anxiety of the Battalion, I rushed to the two disciples. sitting with eyes staring out of the front line, they had two M16 and bullets in their hands at any time (my two disciples brought the PRS 25 for me, and who often did not bring guns).
– No need to cook, I can eat dried rice, I have something to remember. The two disciples worried to look at me, I turned my face to the east side without saying, but they also understood what I said. ( direction of withdrawal)
One of the most maneuverable subordinate units of the army as 11th Battallion was buried as a scapegoat, stationed in Charlie from day to day as the goat was tied to the column waiting for the sacrifice day, Viet Cong was too anxious to beat folding to get the sound on the table of the Paris Peace Talks was to destroy one Airborne Battalion, but if they were a little wise, then just selling would be enough. The battalion asked to withdraw, 2rd Bigader too, the II Corps also does not give, there is a conspiracy that wants us to be defeated in this anonymous hill, they want to turn soldiers of 11th Battalion like the film “L’ enfer Des Hommes “, in it those soldiers struggled to death in the killing hill the movie that just aired in Saigon, if they were other units, it would have been long gone. It is very unfortunately for soldiers who bearing the names ” The children of Michael Victory” (Archangel Michael is the patron saint of the Vietnamese Republic of Paratroopers).
The next day, the enemy continued shelling, and after a series of artillery rounds attacked the 114th Company. Consecutively over a week, 114th were attacked but only moderately, and no one of VC con close to the front line, after each failed attack, at night, they crawled up to get the death bodies, and the 114th Company did not bother to go out to collect the weapons. After each round of shelling, the base was no longer looking at the half shape, every inch of the soil was raged, the smell of gunpowder was everywhere, the trees were smeared with black smoke and the beams were cut down vertically, Inclined, and puckered, I had an idea that an ant also could not survive, white bandages wound with splashes on the tops of the trees, the enemy artillery had adjusted firing exactly the whole C2 base. The rows of barbed wire that were high above the legs outside the 114th Company line had disappeared under both our and enemy shelling, and it could be said that lying down on the hill would no longer entangle any zinc. In the early days, they only fired with explosive fuzes, the following days, they interfered with delay fuzes, which meant that the fuze went into the ground more than a meter and then exploded, there was no bunker that could stand it, but outside the trenches, the soldiers were living, breathing, those who died or were injured still lay with them under the trenches, the smell of gunpowder and shells drowned out the smell of death, and more than a hundred injured brothers were not evacuated. That was heavy psychological pressure on the soldier’s fighting spirit. But this is the Paratroopers, a real-life strong soldiers, dare to fight to death with almost famous commusist units… As the artillery officer, I also suffer from the battle discipline of Parachuting, when go back to Saigon, you can do every thing for yourself, but in here, the battle, you have to go ahead, there is no retreat order, you can’t backward … damn it, this battle is here to die for glory for those who don’t know about tactical and artillery, they bound our hands, eradicated.
On April 6, 1972, the enemy attacked the Delta base of 2nd Battalion. Although in the South, it was knocked out to leave hundreds of corpses, even though 11th Battalion was ordered to wait for the enemy to do the same?. Yes, they beat the 114th Company all week, they died a lot, but they couldn’t come up. The enemy re-shelling, lying in the bunker listening to the artillery shells, I heard many ten of rounds falling close to the tunnel, exploding underground and gurgling, death slowly came to me with all the wrath. Right being a mousquetair, I shall be dead like him? It was unfair, I was tied up, stationed to suffer the enemy shelling. After finishing each series of shelling, I rushed to the front line, to observe outsite, soldiers who had fortified their fighting fortunes, looked at me questioningly, like they want I say a word, I knew what they wanted, so I just only face to the east, the road to highway 14, if flooded by the enemy. At that moment, there was a soldier who raised his hand, then pointed to the sloping hill to the southeast, I crouched down to run, about 500 meters away from us, the shadow of a North Vietnamese soldier printed on the sky with all challenges, such that the East, West, and South are all surrounded by the enemy, so the North, closest to the 111th Charlie’s Hill, does not know how, VC cannot hit 114th , they dare to “play” 111th, only form the West, VC can attack 111th company, but it is steep … I called coporal Hạnh to run into the bunker to inform Lieutenant Cho, then I put PRC 25 to call 415 to shoot but got nothing, VC dug deep into the mounatin, when I firing, he hidding, when I stopping, he standing up with two hand against hips, so I can only ask 415 to ban it only when possible.
In the following days, food was running out, there was a signal that the enemy would beat Charlie because the 111th Company stayed alone, and 113 was lying next to the artillery from Jankee, so hard for attacking, and we were no longer on the foot of 111 to get water. . The two 52nd and 64th Regiments of 320th communist Division had 8 times the number of our troops, with mortars and cannons they assauled for over e weed but did not seize the 114th Company, so they also looked for other directions and goals, only Charlie’s 111. On April 9, 1972, enemy artillery firing fiercely on 11th Battalion Headquater on Charlie, then began to attack 111th. The 111tl Company againsted fiercely, the VC death dodies was full of hillsides. The bombardment and the armed helicopters entered the area pouring down tons of bombs and bombs around the base. After several unsuccessful assaults, the enemy withdrew leaving hundreds of corpses.
At this time, the enemy had publicly moved their troops during the day, the iron chain of tanks, the sound of Molotova cars could be heard clearly. At any rate, they have to spit out the thorn Charlie, althought may be sacrifice both of these Regiments, in oder to get a voice on the conference table. Not being able to destroy the 11th battalion, titltle “Song Kiếm Trấn Ải”( Two Swords Protect Frontier), the 320th communist Division will lost their face. They attacked from the west, by the way control the east, it was the exit road of 111th company, I had observed where they had placed two antiaircraft cannons, a 12.7mm and a 37mm. The enemy in the east has publicly revealed the location to shoot the aircraft and intimidated the spirit of 110th company. The Aircraft that supports Charlie must fly from the north or south and then hit a round to the west to drop the bomb, and then have to fying up in the east, then going straight to highway 14, the enemy placed two air defense plants here to block the aircraft from daring to go low, sometimes they aimed at Charlie directly. Every time the plane entered the area, it was the sound of anti-aircraft fire full of sky from most directions, and at least a dozen of it were now arrayed. Our artillery was almost paralyzed because of enemy’s artillery fire, and the 11th Battalion also saw many Chinooks from the Phoenix Airport loaded with artillery ammunition flying in the base, being fired by anticraft cannons, had to fly back then forth when stop the fire, like that all day. I have called the artillery to shoot these two antiaircraft cannons all the time and got nothing at all. For half a month, they have been digging deep in the mountain, even if it is shot down, there many others changing. Some destroyers plane were hit by anti-aircraft bullets, and Cobra was also the bait that easy to get the most bullets, so it was difficult to enter the area to fire suport for us
By this time, it was clear that VC must finished Charlie, the next morning, the 111th Company was heavily shelling, our artillery was also banned just unable to support, bad fate was set for 111th company, the 52nd VC Infantry regiment flooded attacking, 111th was overun but got moderate damage, 111th must withdraw to join the 11th Battalion. After half an hour, Lieutenant Thinh comander of 111th ran into our bunker, Lieutenant Cho asked, Thinh recounted:
-Việt Cộng overflows to look for our backpacks, they told me get off my backpack, and I did, so they didn’t chase and didn’t care anything, they were so hungry and just can get food, (Usually when retreating, soldiers bring a backpack to avoid to be shot behind). At that moment, Lieutenant FO Khánh also ran into our bunker, and I asked him, he said the same as Thinh’s condition. I also asked where is your Colt 45. Khánh pulls out the M1 Compass worn by his neck and said I only have this. I hugged my stomach tightly and made everyone laugh. For half a month, I couldn’t have a smile on my face, now holding my stomach and laughing really comfortable about the fact like joke is this. Viet Cong, in addition to being starved of hunger, risked his life to sacrifice because of these cans, they were also forced to take “Hùng Tâm” drugs, which is a stimulant to drink and energize themselves and not consider how life and death are, the VC assaulting tactical are often accompanied by this powerful drugs. Just to see the image of Viet Cong corpses being chained on a tank, we knew just how cruel their commanders were.
In the morning of April 11, 1972, the 112th Company was orderd recaptured C1, they brought a 90-caliber cannons that equipped separately for Airborne to shoot tanks or destroy tunnels, and American aircrafts fly into bomb drop zones, if flying low it is easy shot down by VC air defense, but flying too high it is hard to drop boms to hit the target, so the following squadrons, 11th Battalion request released napalm, after that, our artillery that was not banned, continued firing, one after another, Vietnamese air force spreads fire flames down Charlie, dropping napalm bombs. Dropping napalm must fly very low, so it was very accurate, every bomb fell on target, but VC decided cut 11th Battalion into double, so they defense to death in our pits left behind. Regardless of VC air defense, Second Lieutenant Duong Huynh Ky’s Skyrider was anxious to fly low down to the target, drop bombs, when his Skyrider flying up was hit by VC air defense cannon bullets and dropped down, it wing in the right flank was in conflick with bare trees and broken on the eastern hill, the pilot dead. Other flew around to find his comrade shot down, and after reconizing to his position, flying returned to Charlie, angrily pouring down the remaining fire bombs. Fire burns Charlie, burning down the VC who waiting for the day of liberation
On April 12, 72, to avenge the fire-bombed accomplices at Charlie Hill, the enemy increase shelling on C2 hill, each inch of the soil was scooped up like hell, I sat in the bunker listening to the death slowly coming, from the day we defense to death, it is estimated that nearly 10,000 rounds of all kinds VC cannons fell to C2 , in addition to, just only the tunnel of iron can be bearing extremely shelling, so how could it be with our primitive bunker? Any units that has damaged like this must be withdrawn long ago, I do not dare to think about the worst thing for me, I do not know how my family and the first child are carrying in me now, every time when I went to operation, my wife told me to pray for the Mother Mary, now I am doing this … Suddenly, Lieutenant Cho get up and take the device, worried hearing, I also passed the frequency of Lieutenant Đúng and asked him, Lieutenant Colonel Nguyễn Đình Bảo, Battalion Commander was broken the angel’s wings(death) after a series of recent shelling, a 130-mm rounds hit his bunker, Lieutenant Colonel Bao died, and Major John Duffy and Major Mễ in other bunker suffered only minor injuries. Major Me up to be battalion commmander. Throughout the day, the enemy continued to shelling C2 and fired our artillery positions. All week long, I ate not finish a bag of dry rice, my mouth is really bitter and my drinking water is measured by each ball cap. Because of heavily shelling, I also restricted myself to get out bunker to observe outside the hill. On the map, I wrote down the positions of the enemy’s suspected guns to tell Lieutenant Đúng and he was impossible to do anything else, after twilight, VC stopped the shelling, I fell asleep unaware until coporal Hạnh ran into bunker, he shook my legs and I woke up, he asked me what I needed, I shook my head.
On the morning of April 13, 1972, the 113th Company was ordered to go north to search for the LZ , and the 111th Company went up to the East to see if there was any place for evacuation wounded. When Lieutenant FO Khánh crept into my bunker, I saw his face was serious, his voice not normal, and there was no talking joke everyday like when we were in our battallion base camp Nguyễn Huệ, Long bình, I told Khanh to follow me out and pointing to the target hill in front of me, in the direction I pointed, the shadow of the Việt Cộng standing guard is still there, then I pointed at the location of the two anti aircraf VC cannons not far away and said:
– They are full up there, I fired many the time and got nothing, you must be careful, if you want to fire for clearing target, I can help you, when you coming up, must prevent thei anticraft cannons, they will be direct firing at you . Khanh went back to 111th to talk to Lieutenant company commander, Thinh, and I did not receive a request to shoot clearing the target, probably Khánh wanting to remain silent when moving.
After half an hour, I heard gun fired from the target hill, when 111th was close to the top of the hill, VC fired, with include entire air defense cannons. I did not hear Khanh asking for a fire support, I wanted to shoot help him, but now I don’t know where he is. The gun still exploded, I heard Khanh in the device, Lieutenant Thinh, commander 111th was killed, and Khánh took over company. Then one moment, I heard that Sergeant Lung called in the PRC 25, I knew that Khanh was lying down too (be killed). The 111th Company one more times overrun. The rest withdrew to the base C2. The whole that day, VC continued to keep the level of terrible shelling, our food and ammunition were exhausted, and more people died and were injured. The night came down, I lay in the pit very sadly, Lieutenant Colonel Bảo went on yesterday, Warrant officer Sơn went out in the first series of shelling, Lieutenant Khánh just went out this morning, Lieutenant Lạc was seriously injured and didn’t know how he is, and the others were lying down outside the trenches, when we are withdraw here ? I am not pessimistic, but the ordered from high ranking official obligated us must defense to death, such death is being victims of an unjustice, not by war.
On April 14, 1972, 11th Airborne Battalion decided to withdraw at night, but in the afternoon, after intense shelling, VC assaulted from the 114th Company simultaneously fired all our artillery positions. I called fire support but no gun answers, and VC no longer afraid of my artillery fire, from the East, many hundred of VC rushes like a grass ant, the 114th Company resisted and finally must retreat to line of the 11 Battallion Headquarter, the aircraft also went to the bombing area right on the 114th line, the two sides now struggle to seize from trench to another trench . Our artillery are considered paralyzed, now I stand under the trench next to Major Mễ, and Captain Đoàn Phương Hải, Chief of Section 3 and now was Deputy Battalion, Lieutenant Lưu văn Đúng standing next to him, beside is Doctor Tô Phạm Liệu, a doctor who completely infatuated with Paratrooper more than holding a syringe, his back wearing a Colt 45, an M 16 hand held up, screaming soldiers trying to hold his position, watching his action, I silently say in my heart that he must be an officer to command soldiers against the enemy better than be a doctor. Sometimes I called, hoarse my throat but our artillery remained silent because of VC shelling. At this time, although VC seized nearly half of C2, they still did not dare to approach melee, so our second defense line still retained. Place I stood, the body of a soldier lying on the trench, died for many days, the body had grown up but I did not feel the bad smell because of the full of gunpowder, and had got more shells afterwards, perhaps he dead two or three times. Suddenly Coporol Hạnh came to my place and said:
– Lieutenant, Private Nhỏ wounded and he want to meet you.
I lowered my head and ran out of the line, meeting Nhỏ, who was lying under the trench, his stomach was smashed by artillery round, his intestines poured out and covered with dirt. I bent down, Nhỏ whispered in my ear:
– I’m thirsty, Lieutenant pisses me to drink.
In the midst of the bullets, I wanted to cry out but no tears falling down, until the end of his death, my disciple still rested on me. I choked up with Nhỏ:
– If you have anything more to say, tell to Hạnh, I have to call for firing.
After saying that, I gave the remaining water bottle to Hạnh to let Nhỏ drink, then wiped the tears run to the place of Major Mễ. At that moment, there were many AK bullets shooting over my head, too much gunsmoke make me could not be seen, I pulled the M26 grenade thrown at the bottom of the hill. This was the first grenade of my soldier’ life I used to stop the enemy, instead of firing Colt 45. Without observing the effect, I ran towards Major Mễ. At this moment, the enemy had reached more than half a hill C2 from the South and the West, the Battalion 11 prepared a melee battle, suddenly, a bullet of AK hit our E8 spicy smoke bottle in front of Mayor Mễ about ten meters. I saw that the wind was blowing upwards, causing the yellow spicy smoke to fly in the direction of the 11 Battalion, the soldiers shouting out that VC fired spicy smoke, , and the 11th Battalion officially left Charlie at this time, might be due to this spicy smoke bottle, 11th Battallion withdrew and not be over run on the hill C2.
Fortunately, the enemy was afraid of we use the tactic “die together with the enemy”, that is, to call the artillery fired on the head to die with the enemy, so they did not dare to follow, so we reached the foot off the hill without VC shooting. It was a bit dark, the enemy did not dare to shell themselves, fearing to reveal their position, and they were full on C2; and now presumably searching for food, and our artillery reaction and stops the enemy from pursuing. Withdrawal in the southeast of a few hundred meters, the sound of hissing from the sky, the B52 bomb falling Charlie plowed into the ground. The 113th Company in the North was almost intact from the first day until now without being hit nor damaged by the artillery, so being ordered to go back to the Yankee to find the way out of PZ (Picking Zone) , on the map about 4 kilometers away from Charlie.
It was dark, the hill was high, it was very difficult to move, the plane went to the fire-illuminated area, the M 79 bullets from OV10 airplanes were poured evenly behind us, the bullets exploded with “tup tup, bum bum” sounded like a sad chorus of war. The strong soldiers help who are slightly injured, it is unthinkable that someone injured in the right leg walks with both hands in difficult steps that cannot be helped, the human survival instincts of soldiers that can be described by anything. Trying to run out of food, ammunition, and medicine, and under the most terrific artillery rains in the history of the Vietnam War, more than a hundred of these people shared equally each person who received nearly 100 comunist cannon rounds, who could bear it, except them ?
I suddenly remembered reading a sentence from the American General, Mac Authur “I love my soldiers who face death on the battlefield 24 hours a day, and have to face the injustices of the superior”. Contrary, the circumstances of 11th Battallion even worse than that, being tied up to beat.
In the early morning, when we came to the PZ, a valley next to a stream, this was a space full of reeds, 11th Battalion rechecked the number of troops and divided the defensive area to wait for the helicopter to return to Võ Định. I and my Coporal Hạnh were set up on the last slick helicopter of the 114th Company. Normally, when going to the helicopter operation, the FO had to sit on the first helicopter, and when moving back home, FO would be sit on the last helicopter, it meant I able to call artillery shoot at any time.
On April 15, 1972, it was getting bright, when the first sunshine of the day was bright from the east, there was a sound of helicopters flying, led by two Cobra and behind was a slick of helicopter UH1B, two Cobra with a rocket-powered site circled around to observe, a yellow smoke was released to mark the landing helicopters, the first UH1B had soap beams on the ground and there was a sound of VC mortar fell down to explode exactly in the PZ, then dozens of 82-mm mortars continued to fall, the helicopters rushed straight up without loading any people. After a series of mortars, Việt Cộng from both sides of the hill appeared like Indians lined up in exactly the same way as in a Western cowboy movie, because the hills were sparse, so it was easy to see that they did not blow a assaulting trumpet, but shouting “hàng sống, chống chết” ( It means that if give up you live, if against you death”. 11th Battalion being ambushed by a Việt Cộng Regiment, this Regiment was ordered to fight at Phượng Hoang Airport the previous night, when the 11th Battalion withdrew from Charlie, their commander guessed that we would pick up troops at this PZ, so that this Regiment came back to ambush 11 th Battalion. They thought that when shelling motar in the middle of Airborne position, we would spread out by spread around, they had already ambushed and easily killed us, but unexpected, when they coming down, the Parachute also unleashes against VC fiercely.
The battle was now like a flat basket full with black beans and white beans, the explosion of AK47 and M16 mixed together, better than firecraker congratulating Vietnamese New Year. The rest of 11th Battalion and a VC Regiment are shooting each other, the soldiers of two sides ran over like cinema, that making Cobra fly overhead without knowing where to shoot, a helicopter suicide landed on the ground, I saw some people rushing to climb up, the next helicopter has just coming up, Viet Cong also rushed close to the place, gunner Nguyễn Tấn Vinh (now in Houston) stopped running to hug machine M 60 to whip away a remaining bullet round, the bodies of Viet Cong collapsed fallen into hill like a siege, the last large-scale bullet just came out of the barrel, the AK of VC pointed at his head. Perhaps, because of the heroic spirit of this Paratrooper, they did not kill to take revenge for their comrades, only to capture alive. Thanks to the action of this great gunner, one slick of helicopters picked up the 11th Battalion Headquarter include Major Lê văn Mễ, the Artillery Liaison Officer Lưu văn Đúng, Doctor Tô Phạm Liệu, and Advisor John Duffy , but Captain Đoàn Phương Hải (currently in San Jose) was shot by an AK bullet through the foot from the ground, consequently fell down the helicopter, thankfully Major John Duffy ordered the helicopter backward bravely picked him up.
The bullets on both sides still exploded, adding a pair of Cobra and another slick helicopter to the area, flying around the sky. The Việt Cộng only suddenly ambushed, so they did not bring air defense cannon, so the helicopter could working, but only loaded and did not dare to shoot for fear of hitting Paratrooper. The battlefield once again reduced the sound of gunfire, but the sound of calling give up was still heard, and the sound of helicopters could still be heard on the head. At this time, I was standing close to the stream with three or four soldiers looking up quite well, so I told them to follow me to the PZ, because the pilot could see our camouflage clothes compared to the dusty yelow of Việt Cộng. The soldiers followed me ran up the PZ, when running, I saw a Cobra flying to the left in the opposite direction of my way, and when I turned around to see it round and tilted its wings, the battlefield experience saved me from death. Cobra tilted his wings toward which side it means he fired rockets towards that direction, probably the pilot saw VC chased us, so he should shoot, I could only shout out:
– Reaching one side, helicopter shooting directly.
I had just rushed to the side when a rocket exploded like a thunder blow just a few meters away from me, and I could not remember which side, I feel myself throwing up and falling to the hill, my Colt 45 jumped out of my hand and lost some where, the comppass on the neck and the map that I put on my unifom was still intergrity, and luckily, I was only slightly shaken, but did not understand what the other people were like. I stood up and ran back down the stream and meet a group of Airborne, one of them was warrant officer Linh, who running along the stream to the north, seeing me they were very happy and me too. At that time I was still heard VC calling surrender , and I told our group headed to the other side of the stream, just over the stream, one of the following people was shot down to the stream, I urged them to continue running, running about 50 meters without hearing the chattering. We stop to breathe and I tell them in a hurry:
– Absolutely not surrender, follow me, if anyone is shot and injured, including me, must leave, run away, not surrender.
Everyone obeys. As I walked, I looked at the map. Võ Định is about 8 kilometers away, only in the north-east direction, If we go there must have contact VC, they terminate Charlie and then have to fight Phượng Hoang airport. They are dispatching troops to attack the Võ Định base. So I decided to go straight north for about a kilometer to mislead the enemy, then round the southeast to Diên Bình, about ten kilometers away. Just hungry, tired, we 10 people, there are only 3 M16 , each one has only one magazine, I don’t know how against a lot of VC, I remembered coporal Hạnh, my disciple. At his rank, he was often allowed to stay in the batterry to learn how to shoot gun, but he ask for go operation with me, now I don’t know where he is. Nearly half a day moving , the hill was a thousand meters tall, every one so hungry, and for half a month I was no sleeping for a few hours. The man who walked in the first place raised his hand to stop, there was s sound on the bamboo forest in front of him. We observed and fought down one more group of Paratrooper, after reconizng by hand signal, I gathered them, we took the lead to identify and join, and in the afternoon we had one more team, with two more warrant officer and some non-commisioned officers and some non-commissioned officers. The number is now 26 Paratroopers with 10 M16, some people are slightly injured in the legs and arms, everyone is so hungry, no one has dried rice pieces, just only one can of sliced meat, one come out and give it for me, I took a bite and returned it to say it was too salty, I could not swallow anything for the whole week to eat. Knowing warrant officer Linh was high ranking than the others two, I called out to Linh separately and said:
– They are belong to your units, you’re easier to command them, and I lead the way out.
Linh answered:
– Lieutenant is high-ranking officer over here, please command and lead us to the base
I come back to tell every one:
– So I ordered, if we contact to some VC (squad ), we fight, if we meet a lot of VC (over platoon) we would run away, who unfortunatety wounded, including me, every one must leave, absolutely not surrender, I have religious beliefs, Mother Maria will take over us. I encourage them and everyone obeys. I let everyone who have their weapons at the beginning, the three warrant officers split up, and the rest without weapons go after. I also mentioned the direction of National Highway 14, and described what we saw on the road. If there is a loss because of fighting, go in that direction. It is not that I am afraid that we will encounter a fight, I just want to fulfill my duty, if I have something trouble, they know how to get out early, because we can die of hungry.
That night, I told warrant officer Linh set up night guard and split up to sleep. After a good night’s rest since half a month ago, I woke everyone up early for moving. At noon, according to our map, we went to an abandoned village, had nothing to eat, only a mango tree that was very high, full of green fruits (sour), we were so hungry near death, coudn’t take it. One soldier saw a cashew forest tree in the bush in front of him, there were very few small yellow fruits size about a finger, I said I try first. I took a fruit and did not dare put it in my mouth to chew anh just bite outside incisors, slightly sweet, until I swallowed my throat, I felt it burning, I hurriedly pulled it out, my whole throat was brutally itchy, and a little later my lips were swollen . We went on for a while then went up a long hill, whose peak was as flat as anyone’s leveling. The hill was very beautiful and dense, we stopped and sat, and listened to the helicopter flying to the south, perhaps the helicopter landed troops, I orderd every one retreat down the hill, afraid of choppers firing open LZ like artillery did before Paratrooper landing The . Just like a miracle, the helicopter cleared LZ in the other side of the hill, the bullets from choppers firing down over the top we just pulled down. Soulful. Aftre that, we hear the helicopter landing. It is true that pouring troops but I do not know which unit (I later learned that 9th Battalion was pouring troops). Afraid of misperception, I decided to continue moving, until near the afternoon, I stopped the night resting. My lips are now swollen and dark in the outside, and in my neck, it is extremely itchy, I just want to put the whole hand in my mouth and scratch it, it is itchy, I don’t know if I can reach the highway, if I die like this It is too painful to be so rotten. While stopping , we found some forest vegetables, boiled it with steam water for eating. That night, looking up at the map, I was 2 kilometers away from Pô Kô river, crossing this river in the evening to Diên Bình commune. But the river is so wide and the water stream is so strong and everyone is exhausted. At noon the next day, we arrived at PoKo river in the correct coordinates. I let everyone rest in the shore. At that moment, a helicopter from the National Highway 14 flew straight into the mountain, we ran to the river side to take off the dress and waved. From afar the helicopter could see but did not dare to fly near, it just flew around to observe us for a while and then waved its hand and flew. I thought, probably a helicopter to search for us, found us close to the Diên Bình commune and should fly in to find those who were still in the far away from us, but how to report to the second Airbone Brigade to inform the local force outpost, in order to not wrong shooting. I review the map, this is a abondon highland hamlet, how they also have boats to cross the river, I let people walk along the river about a hundred meters, then see a small boat and a soldier who volunteered to swim over the other side took the boat, then took us to the river one after another. Perhaps God had arranged, a deserted village like this had a boat of someone left to take us across the river, like a miracle. Everyone was exhausted, so I decided to let soldiers pass by and try to talk loudly, so that if there were our local force or poular force there, they would recognize our Southern accent, not the Northern voices of communist that don’t shoot mistakenly, and I also hope we could find a bit of corn or sweet potato on the way. This is the most strange and anti-tactical decision of an officer like me. Just like that, sometimes the soldiers also sang some old expectations or songs of the South anymore, nothing was eaten on the way through the fields because the fields were abandoned for a long time, they sang to forget hungry by the scent of the country song. A little romantic !!!. We go from hell to other the hell, and never afraid of death or socialist guerrillas who appeared to stop us? I took the logic of brave soldiers to give soldiers the freedom to sing and talk until we came to Dien Binh commune and stopped.
Afraid to step up automatic mines or grenades trap of local force, I let my troops sleep out side local post until the morning and advised them be carefully that, not to die under ten thousand VC rounds but died because of Local Force’s mine, really flutter! I just went around to control everyone, then warrant officer Linh approached me and said there were two paratroopers who could get in touch with the local post, they opened the gate for me. I said so good, then I went to meet the Captain, Local Force Battalion Commander say hello, and explained the reason why we were here, the Captain said that in the afternoon he was informed that we will reach to the right place Dien Bình post tonight, so he thought already to help Paratroopers. I borrowed him a PRC 25 to communicate with 1st Airborne Artillery Battalion and asked for to report to the 11th Battalion that we had arrived, and said I had some wounded, then I asked the Captain to take care of it, the Captain tell his soldier lead these wounded to a nearby monastery, I followed.
The wounds that are washed by the seours are very careful, the maggots big like the head of chopstick, coming out from the bone marrow of wounded, the Paratrooper seem that don’t feel pain, there are even greater pain in their heart, and no one dared to speak at this time, because said out we would cry. Hero tears must fall at the right time and in the right place. He just cry for freedom of his country not for himself. The sisters also gave me some pills to drink to prevent them from being poisoned, I thanked her and then called the warrant officer Linh to return commanding his paratroopers. The Captain asked what I wanted to eat, I just asked for a bowl of soup, and one place for sleeping.
While waiting, I walked out of the cellar, stepped up to Diên Bình bridge, looked at the murky Truong Son mountain range in the west, the fire lights sparkling in the dark night like watching our died soldiers to rest in peace, or continue somewhere to play the game that costs a lot of blood because of the freedom of my country, those who go not back tonight, have Hạnh, Sơn, Khánh seem to be flying in the flames blasting up in the air and melt slowly. In the shape of a wing on the blood hill, I found myself holding two high-pitched strings, running to the hills and wings, though slowly winding up, my ears heard Cho’s thirsty voice, the sound of howling bullets on the hills, and I go into a dream I don’t know …
Note
Battalion 11 Paratroopers, Song Kiếm Trấn Ải Charlie left here the elder brother Nguyễn Đình Bảo and three hundred soldiers, and the Battalion returned to base camp Võ Định with only a few dozen people, not yet a company. After the Paris Argreement 1973, captain Hùng Mập, the commander of 113 was released. The gunner Nguyễn Tấn Vinh along the road leading to the North, VC many times demanded to kill to take revenge for their comrades but their commanders did not approve for the need to change POW, he is now in Houston. My disciple, Corporal Hạnh and many other brothers stayed in a prisoner camp in the Upper North Vietnam because of malaria and starvation. First Lieutenant Lạc demobillizated after this battle, he did not die, but the wound on his head when he breathed in, the scalp also heaved and looked very ugly, so he always had to wear a helmet. Capt Hùng Móm and Warrant office Hoàng văn Trung were arrested and escaped later, and only a few months later, Captain Hùng Móm lay down on his way to re-occupy the Quãng Trị provine, nearly 100 meters from his old house . After Charlie ‘s battle, I was offered a Medal of Hero Brave With the Willow Branch,by Major Lê văn Mễ to a branch of Duong Lieu, waiting forever and not seeing it, and I was told that the Joint General Staff took off all the medals of 2th Military Zone after this battle.
Battalion 11 Paratroopers beat the two most famous battles in the military history of the Republic of Vietnam Army, compared to any combat battalions in the world. The battle of Charlie being shelling by 10,000 artillery rounds on a tiny base, there was no battle that a unit of our army suffered such a terrible cannon. 11 th Battalion losing more than 4 companies, but killed or wounded at least one regiment of the 320th comunist Division (Steel Division), one change four. After only one month of replenishing the army and then recapturing Quãng Trị, only one night to the morning of one day in June 1972, the 11th Battalion and FO fired 26 enemy tanks, smashing them all. A North Vietnamese communist amor regiment near the banks of the Mỹ Chanh river, causing this regimental commander to be executed by their superior. President Nguyễn văn Thiệu flew out to reward this glorious of victory for the 11th Battalion . Perhaps the military history of the world has not had a single unit that made such a miraculous feat in less than 24 hours like this, and it was also thanks to the 11th Battalion that fire the rocket TOW to fire a T54 tank of The enemy planned to close the 1st Airborne Reconnaissance Company of Major Dũng, the Company Cammander, which I escaped to death when I was heading for this company right on the southern bank of My Chanh River, Hải Lăng, Quảng Trị at the end of June of 1972.
—————————
Poetry and Memories of the Red Hat Nguyen Van Lap
Leave a Reply