Friday, April 26 Bitcoin là gì? Có nên đầu tư vào bitcoin hay không?

Thân chuyển
Lương Phúc Thọ CVA65
*****

CŨNG BUỒN NHƯ ANH
– Ngô Ái Loan –
Bài thơ tuổi mười ba của thi sĩ Nguyên Sa đã gợi nhớ trong tôi những cảm xúc của một thời bé dại . Tuổi mười ba trong bài thơ thật đáng yêu quá . Nhưng với tôi thì cái tuổi mười ba của mình, nó giống như trái khế còn xanh ngắt trên cành, giống như trái ổi non cắn vô chát ngầm chua loét .
Vậy mà có người lại ngắm nhìn cái tuổi mười ba của tôi bằng đôi mắt thật dịu dàng, bằng nụ cười thường được che giấu bằng những hành động quay lưng lại, hay làm bộ đưa mắt ngó mông lung vào một khoảng không gian nào đó .
Cái tuổi mạ tôi nói là con nít ranh mà hay làm ra vẻ tra trắn( già dặn ) . Mà đúng thật cái tuổi này đôi khi thấy như biết điều biết chuyện, nhưng lại có những lúc thơ ngây đến khù khờ .
Và anh, cái người hàng xóm sát cạnh nhà đã bắt đầu âm thầm theo sau con nhỏ tuổi mười ba . Con nhỏ ngày đó thật vô tư, bày ra nhiều trò chơi suốt cả mùa hè nghỉ học . Nào chơi nhảy dây, chơi ô làng, chơi đánh đũa và cái trò chơi bịt mắt trốn tìm đã làm cho con nhỏ mắc cỡ một phen, khi anh làm bộ đứng xớ rớ với đám bạn của nhỏ . Con nhỏ bị bịt mắt tối thui bắt trúng anh, rồi ngơ ngác khi cảm nhận qua đôi bàn tay, bên trong lồng ngực của anh trái tim cứ thế mà đập lên những nhịp đập bối rối . Rồi khi nhỏ nắm lấy được bàn tay của anh, bàn tay thật mềm, như đang run rẩy trong tay nhỏ với sự ấm áp lan tỏa nhẹ nhàng .
Kể từ hôm đó, cái tuổi mười ba của nhỏ thật dễ bị ăn roi mây của ba mạ quá . Nhỏ bắt đầu khi cười biết che miệng làm dáng, lúc chải tóc thì thường cài lên một đóa hoa sứ màu vàng .Nhìn con nhỏ y hệt mấy cô trên bản thượng, một vẻ đẹp của hương đồng gió nội. Hương thơm của mùi hoa sứ thoảng bay trong gió, mà trước đây nhỏ có bao giờ biết nhắm mắt lại để cho làn hương mơn man trên mái tóc mây đen dài . Nhỏ đâu bao giờ biết mang hoa sứ vào trong căn buồng nhỏ, để giữ lại mùi hương cho thơm ngát trong đêm . Bỗng dưng cây hoa sứ lâu đời bên nhà anh sát ngay bờ rào nhà nhỏ, những đóa hoa tươi thắm mỗi ngày đã quyến rũ đôi mắt của nhỏ đậu lại rất lâu . Hoa theo gió có khi vẫn rãi nhẹ trên bờ dậu rào xanh mướt, cho nhỏ lượm vào để làm dáng trên tóc, hay xâu thành một vòng đeo vào cổ tự mình ngắm nhìn bóng mình in xuống giếng nước trong veo nằm bên hông sân nhà .
Nhỏ bắt đầu biết bối rối mỗi khi bắt gặp đôi mắt của anh nhìn nhỏ thật âu yếm, bắt đầu thấy trái tim mỗi ngày như không được bình yên . Trong những lần bắt gặp anh đưa mắt nhìn, nhỏ cảm nhận lượng máu qua tim nhỏ hình như bị lỗi đi một nhịp, đã khiến cho hai gò má đỏ lên như trái mận chín . Và cái thứ tình cảm mơ hồ như sương giăng trên hàng mồng tơi trước ngõ, mong manh như những sợi tơ nhện đan thành dọc ngang trước mái hiên nhà đong đưa theo làn gió thoảng .
Mới mười ba tuổi làm sao nhỏ có thể hiểu về những câu chuyện của tình yêu . Nếu như nghe thiên hạ đồn là có ai đó vì tình mà gieo mình xuống sông tự tử, hay cũng vì chữ tình mà bỏ xứ ra đi biệt dạng ở phương xa . Nhỏ chỉ biết mở to đôi mắt và với cái tâm hiền lành dễ xúc động biết xót thương bằng hai chữ tội nghiệp .
Rồi cho tới một đêm trong mùa lễ Vu Lan, nhỏ theo mệ nội đi đến chùa lễ Phật . Trong khi mệ chuyện trò với các ni cô phía sau chánh điện . Nhỏ lẩn thẩn đi quanh chùa ngắm nhìn hồ sen hoa trắng nở đầy, ngắm nhìn những chiếc lồng đèn màu sắc xinh xắn treo giăng mắc khắp cả lối đi . Nhỏ dừng lại bên cây hoa sứ giữa sân chùa đang tỏa ngát hương thơm trong đêm hội mùa lễ Vu Lan, thì nhỏ nghe tiếng ai gọi tên mình thật nhẹ . Qua những ánh đèn màu lấp lánh ẩn hiện, nhỏ đưa mắt nhìn xuyên qua khóm hoa, thấy gương mặt anh hiện ra thật rõ với đôi mắt nhìn nhỏ thật ấm áp giống như một tia lửa giữa mùa đông trong cơn giá lạnh . Ôi cái tuổi mười ba đã đứng chết sững như bị ai níu lấy đôi chân . Còn đôi bàn tay vụng về cứ bám chặt vào nhau như không dám mở ra .
Thời gian hình như đang dừng lại, để không gian cứ thế mà tan nhòa vào một cõi mông lung hòa cùng tiếng kinh chuông mõ vọng niệm, trong màn khói hương trắng toát lượn bay lên trên bầu trời trong vắt màn đêm . Đối diện ở phía bên kia là con sông, bầu trời với ánh trăng rằm sáng soi in bóng đổ xuống mặt sông Thạch Hãn, dòng nước đang vỗ sóng dịu dàng vào những đám lau sậy trắng bên bờ mềm mại ẻo lả lung lay .
Anh đã gọi tên nhỏ, chỉ gọi tên thôi là đã ngàn lần cho nhỏ biết trái tim của anh bắt đầu mang nhỏ vào ở đó ngự trị . Nhỏ sợ lắm, ở cái lứa tuổi lưng chừng nửa con nít nửa như người lớn đã làm cho nhỏ không còn tự nhiên khi đi tắm mưa cùng bạn hàng xóm, không còn lang thang trên những con đường dài dang nắng đến mái tóc vàng hoe . Bắt đầu từ đó nhỏ thường bị luống cuống mỗi khi bước ra khỏi nhà đụng phải mặt với anh .
Tuổi mười ba của nhỏ dần dà bị anh đánh cắp, cho tới khi gia đình nhỏ rời xa Quảng Trị để theo ba vô Sài Gòn lập nghiệp . Ngày nhỏ đi anh lặng lẽ đứng nép mình ở một góc khuất trong bến ga đưa mắt nhìn theo . Sân ga nhỏ ngày hôm đó màu nắng vàng hanh buồn bã . Những bóng người trên sân ga kẻ tới người lui rộn rã với những bàn tay tiễn đưa tạm biệt trước giây phút chia ly . Bỗng tiếng còi tàu thét lên vang dội âm thanh buốt nhói, trước khi nghiến những chiếc bánh kình kịch trên đường rầy sắt . Thân tàu chuyển động, nhỏ và ai nấy đều đã an vị trong ghế ngồi với những tâm trạng và niềm cảm xúc riêng tư .
Qua khung cửa sổ trong thân tàu dài, nhỏ nhìn thấy dáng anh vẫn còn đứng im lìm. Nhỏ thấy anh đưa tay lên mắt, nhỏ biết anh đang khóc như nước mắt nhỏ âm thầm tràn ứa trên má trên môi. Con tàu rời bến từ từ, mắt nhỏ không rời nhìn anh, linh cảm cho nhỏ thấy khi anh cầm trên tay một chiếc hộp bé xíu, là một món quà mang đến tặng cho nhỏ trong ngày hôm đó . Một chiếc kẹp tóc bên trên gắn một bông sứ bằng giấy thủ công . Mà mãi về sau nhỏ được biết qua câu chuyện kể một người thân quen của anh .
.
Trời hôm ấy không mưa, nhưng sao nhỏ thấy trong đôi mắt anh thật ướt và thật buồn . Con tàu rời bến mang nhỏ ra đi về nơi một phương trời khác không có anh . Trong đôi mắt của anh nhạt nhòa dòng lệ chảy …và nhỏ cũng buồn như anh ….
Ngô Ái Loan
June 26 .2020
Share.

Leave a Reply