Mưa Cali Nhớ Saigon
Mưa bay giọt nắng cuối ngày
Lạnh trong xương tủy, buốt ngoài thịt da
Gió se sắt phố Bolsa
Hồn miên man nỗi nhớ nhà, quặn đau
Nhớ con ước đục chân cầu
Xót bao thân phận dãi dầu nắng mưa
Qua sông những chuyến đò trưa
Hàng hiên áo trắng, bóng dừa ngoại ô
Nhớ từng góc phố thủ đô
Ngổn ngang súng trận, giầy saut, năm nào
Quân đi phẫn uất nghẹn ngào
Không gian hấp hối, lệ trào hoen mi
Mưa đau những cuộc chia ly
Quê hương khốn khổ, xá gì tấm thân
Nửa năm mưa cả trăm lần
Nhớ thương, đất cũng thấm dần nỗi đau
Chợt mưa, chợt nắng qua mau
Tóc xanh ngả bạc theo mầu thời gian
Thấy ta chua xót bàng hoàng
Thấy em hoảng hốt những hàng lệ rơi
Nhớ manh áo rách tả tơi
Che thân hàn dũ, nửa đời lớn lên
Nhớ con đường nhỏ không tên
Lời rao ấm áp, giữa đêm vọng về
Mưa khuya hiu hắt nằm nghe
Lá phong rơi… những lá me trong hồn
Mưa Cali, nhớ Saigon
Đâu đây giọt nước mái tôn… ngọt ngào.
——————Nguyễn văn Lập
Leave a Reply