Biến cố ngày 30 tháng 4 năm 1975 để lại một trang sử đau thương nhất cho dân tộc Việt Nam thời hiện đại, cả nước bị nhuộm đỏ dưới gông cùm cộng sản, đồng thời khởi đầu cho một cuộc di cư vĩ đại nhất lịch sử loài người, hàng trăm ngàn người Việt Nam không thể sống nổi dưới chế độ công sản bạo tàn, nên đã đau đớn bỏ nước ra đi, lênh đênh trên các con tàu định mệnh, vượt đại dương tìm tự do cùng trời cuối đất để được sống cho ra một con người, và từ đó hình thành cộng đồng người Việt quốc gia tại hải ngoại, mà trong lòng niềm nhớ nước khôn nguôi và canh cánh bên lòng chờ mong một ngày nào đó lá cờ vàng ba sọc đỏ lại bay phất phới trên quê hương yêu dấu.
Trong suốt 21 năm kể từ khi Hiệp định Genève 27/1/1954 do cộng sản Bắc Việt tuân lệnh Trung cộng chia đôi đất nước cho đến ngày Quốc Hận 30/4/1975, miền nam Việt Nam sống dưới chế độ tự do dân chủ, mặc dù trong hoàn cảnh chiến tranh bảo vệ tổ quốc, dân chúng vẫn được sống trong tự do no ấm dưới chính nghĩa quốc gia và dưới sự bảo vệ của Quân Lực Việt Nam Cộng Hòa một lòng Bảo Quốc An Dân, thì cộng sản Bắc Việt vì đã ký kết hiệp định chia đôi đất nước, vừa sợ tội với tổ tiên, vừa phải tuân hành lệnh của cộng sản quốc tế Nga Tàu để biến Việt Nam thành một nước cộng sản vô thần, nên Hà Nội đã tiến hành cuộc chiến tranh ngụy danh là chống Mỹ cứu nước, giải phóng miền nam, thống nhất tổ quốc mà chính Lê Duẫn, Tổng bí thư của đáng cộng sản Việt Nam đã tuyên bố “ Ta đánh Mỹ là đánh cho Liên sô và Trung quốc”. Rỏ ràng là tay sai cho cộng sản quốc tế không chối vào đâu được. Người nào biện minh nói cộng sản Việt Nam dám đánh Trung cộng năm 1979 trong cuộc chiến tranh biên giới thì hảy nhớ đến câu “Giặc cùng chớ đuổi, con chó dù trung thành đến chủ tới đâu nhưng dồn nó đến đường cùng, tất nó sẻ cắn lại”.
Quân Lực Việt Nam Cộng Hòa đã anh dũng và tận lực bảo vệ quốc gia, suốt 21 năm không để một tỉnh lỵ nào lọt vào tay cộng sản. Nếu cộng sản giỏi thì đã chiếm được phần lớn lãnh thổ quốc gia và đã không chết trên hai triệu quân so với khoảng ba trăm ngàn quân của quân đội quốc gia và đồng minh tử trận. Riêng số tù binh được trao trả thì cộng sản được trao trả gấp năm đến sáu lần số tù binh Việt Nam Cộng Hòa. Một đoạn bài viết trên báo Tuổi Trẻ Online ngày 29/4/2013 tại Việt Nam ghi nhận suốt tháng 2 và 3 năm 1973 tại Lộc Ninh, Bồng Sơn, Thiện Ngôn, Tam Kỳ, Gia Lai, phía Bắc Việt nhận 26,492 bộ đội cùng 5,075 nhân viên dân sự, và trả lại cho Saigon 6,063 người. Đặc biệt trong ngày 21/3/1973, Việt Nam Cộng Hòa trao trả 1,200 tù binh cộng sản và nhận lại chỉ có 3 tù binh VNCH bị thương nằm trên cáng tại bờ sông Thạch Hản. Quân lực ta thắng rất nhiều trận mới giử nước được 21 năm, mà chỉ thua một trận rồi bị bức tử trong ngày 30/4/1975, phát súng bắn ra không phải tại Moscow, hay tại Bắc Kinh, mà tại Washington DC.
Quân Lực Việt Nam Cộng Hòa bị bức tử phải buông súng ngày 30/4/1975 vì Mỹ phản bội khiến ta cạn vũ khí đạn dược, trong khi cộng sản Bắc Việt được Nga Tàu viện trợ tối đa mọi mặt để nhuộm đỏ miền Nam. Mùa Hè Đỏ Lữa 1972 khi Việt cộng đã có AK47, xe tank T54, hỏa tiển tầm nhiệt AT3, đại bác 130 ly, thì chúng ta mới được trang bị M16, Xe tank M48, hỏa tiển TOW, đại bác 175 ly… Năm 1974, Mỹ đã dàn xếp với Trung cộng để bỏ Việt Nam Cộng Hòa bằng cách để cho Trung cộng chiếm Hoàng Sa và để ly gián khối cộng sản quốc tế khiến Liên sô và Trung cộng nghi kỵ và chia rẻ lẫn nhau, và sau cùng khối cộng sản Đông Âu bị tan rả năm 1989. Chính Ngoại trưởng James Baker sau ngày Mỹ rút quân về nước đã phát ngôn “Tự hậu chúng ta (người Mỹ) không nên tham dự vào bất cứ cuộc chiến nào mà chúng ta không có ý định thắng”.
Thực chất hậu quả của cuộc chiến tranh này đã biến Việt Nam thành một nước cộng sản dã man trên cả các nước cộng sản khác trên thế giới, ngay cả phát xít Đức cũng không bằng. Phát xít Đức chỉ giết người Do Thái trong các lò thiêu xác chứ không giết dân của mình, còn cộng sản Việt Nam thì tuân lệnh Trung cộng để cải cách ruộng đất, trong hai năm 1953 và 1954 chúng đã đấu tố hàng chục ngàn người, chúng đã đem cả ông bà cha mẹ và người ơn của mình ra đấu tố, rồi thản nhiên nhìn họ bị giết bằng cách chôn nửa người để lưỡi cày kéo đỗ ruột gan ra ngoài. Trên thế giới có ai giết dân của mình hằng loạt bằng cách chôn sống hoặc đập vào đầu cho đến chết để tiết kiệm đạn như quân cộng sản Bắc Việt giết trên 5,000 người dân Huế vô tội trong Tết Mậu Thân 1968 không?
Nổi Đau Còn Đó, sau ngày cả nước bị nhộm đỏ
Hảy nhìn thực trạng Việt Nam sau ngày Quốc Hận 30 tháng 4 năm 1975 đến nay thì thấy rõ chính sách độc tài đảng trị. Tất cả guồng máy chính quyền đều do đảng cai trị, từ cấp Trưởng Phòng trở lên tại Huyện, Tỉnh, và Trung ương đều do đảng viên lãnh đạo, ăn hối lộ và chia chác không đều từ đó mới lòi ra tham nhũng, người dân có học, có tài mà không phải là đảng viên hay con cháu cán bộ thì không được trọng dụng và khó tìm được việc làm. Về việc giáo dục, ngay cả sinh viên ngành Y cũng phải học chính trị tức là môn học tung hô đảng thì Hệ số 2, còn tất cả các môn chuyên môn khác thì chỉ là Hệ số 1. Đây là chủ trương hồng hơn chuyên, sinh viên tốt nghiệp nhờ tung hô đảng và thực chất khả năng chuyên môn không nhiều khiến Việt Nam không hề có một phát minh khoa học nào được quốc tế công nhận, còn bệnh nhân vào bệnh viên thì chỉ biết phó thác cho bề trên. Ai chống đối chính sách ngu dân của đảng đều bị đàn áp tù đày, còn chống Trung cộng xâm lược đất đai biển đảo của ta thì càng bị đàn áp và tù đày nhiều năm hơn nữa.
Sau ngày mất nước, cộng sản đã giam giử gần cả triệu sĩ quan và viên chức chính quyền VNCH trong các trại cải tạo để hành hạ, bỏ đói, bệnh tật không thuốc men cho chết dần chết mòn, hàng chục ngàn người đã bỏ mạng trong các nhà tù trá hình trại cải tạo này. Còn nghĩa trang quân đội Biên Hòa thì bị Quân khu 7 giam giử cả người chết không cho thân nhân đến nhang khói thờ phụng hàng chục năm trời. Cộng sản đã trả thù dân chúng miền Nam một cách lộ liễu vì đã không chịu theo chúng, nhất là trong Tết Mậu Thân 1968, nên chúng đã chủ trương cào bằng miền Nam xuống bằng miền Bắc, hai lần đổi tiền, ngăn sông cấm chợ, học tài thi lý lịch, từ xe đò xài xăng đổi ra xài than, nông dân từ sản xuất tự do phải vào tổ hợp, từ ăn gạo trắng đổi sang ăn độn củ mì với bo bo, đi đâu cũng phải làm đơn xin phép, tiếng than ai oán ngất trời, người không chịu nổi thì vượt biển vượt biên, người ở lại thì một cổ đeo hai tròng, một tròng của đảng và một tròng của công an cảnh sát.
Cuộc chiến Việt Nam kết thúc cho đến nay, ai nấy cũng nhìn rõ Việt Nam chỉ là con cờ trong tay đế quốc và cộng sản, không có ai chiến thắng trong cuộc chiến tranh Quốc-Cộng này cả, chỉ có dân tộc Việt Nam là thua và bị sống dưới chế độ độc tài đảng trị, cho đến ngày nay dân chúng vẫn còn vượt biển vượt biên tìm đất sống, mấy chục người đã chết trong xe tải gọi là “thùng nhân” tại Anh và mới đây hàng chục người đã chìm tàu chết trên biển Đài Loan, đồng bào trong nước đã sáng mắt ra và đã nhìn rõ thế nào là thiên đường cộng sản, và hàng năm đến Ngày Quốc Hận 30 tháng 4, toàn thể cộng đồng người Việt quốc gia tại hải ngoại đều ngậm ngùi thương nhớ về quê cha đất tổ và nguyện cầu cho quê hương đươc thái bình, dân chúng sớm được tự do dân chủ thoát khỏi ách độc tài cộng sản.
Leave a Reply