Đóng gạch. – Kể chuyện vui ngày xưa
Thời Mỹ ném bom miền Bắc Việt Nam. Nhiều máy bay bị ta bắn hạ và bắt sống được nhiều phi công.
Gần chỗ trại giam phi công có một xí nghiệp gạch. Việc đóng gạch thủ công rất vất vả. Người đóng gạch phải bê từng cục đất ướt nặng độ 7,8 kg, nhào nhuyễn rồi nện vào cái khuôn gỗ, sau đó dùng dây cắt chỗ đất thừa, rồi nhấc khuôn gỗ ra để có một viên gạch hình chữ nhật, nặng 2 kg. Rất mất thời gian, tốn sức, năng suất rất thấp.
Mấy anh bộ đội canh tù liền bắt các phi công Mỹ đi đóng gạch cho bõ tức. Nhân tiện cải tạo bọn đế quốc.
Phi công Mỹ xin cải tiến kỹ thuật đóng gạch. Ta đồng ý. Họ dùng cưa, đục ít tre gỗ rồi chế một cái máy ép gạch thô sơ. Buộc hai con trâu vào cái đòn cho trâu đi vòng quanh. Gạch cứ đùn ra liền tù tì, vuông đét, đều tăm tắp hơn đóng tay. Năng suất cao.
Tức là cơ khí hóa bằng sức trâu, không cần nhào đất vất vả. Mà trâu thì có sẵn.
Năng suất tăng mấy chục lần, chất lượng tuyệt hảo.
Mấy ông trâu làm việc thay sức của hơn trăm ông người mà không đòi hỏi gì ngoài ít rơm cỏ khô.
Khi ta trao trả lại phi công cho phía Mỹ. Bác giám đốc xí nghiệp xuýt xoa tiếc:
– Mẹ kiếp, mấy ngàn năm đóng gạch hì hục. Nó làm có ba ngày mà tự động hết trọi. Giữ mấy thằng Mỹ ở lại thì sự nghiệp “công nghiệp hóa, hiện đại hóa” đất nước mình xong hết rồi.
Bác bí thơ tỉnh thì bẩu:
– May mà trại giam phi công Mỹ không ở cạnh tỉnh ủy, nếu ở cạnh thì chúng nó cải tiến cả tỉnh ủy thay bằng trâu hết.
(St)
Leave a Reply