Friday, May 3 Bitcoin là gì? Có nên đầu tư vào bitcoin hay không?
Thân chuyển
Lương Phúc Thọ CVA65
 

*****
 
Thần Tượng Sụp Đổ…
– Dương Thượng Trúc –
 

Gởi Thủy, người con gái tình cờ gặp gỡ, như một lời tạ lỗi.

Thủy ơi! Hãy tha thứ cho anh.                                                      

1

Chiếc trực thăng lượn một vòng trên không, hạ dần cao độ, rồi xà xuống, đáp trên thửa ruộng khô, chỉ còn trơ những gốc rạ cháy xém trong nắng hè oi ả.

Thủy nhảy xuống giữa đám bụi cát mịt mù. Cái nón bo lật ngược ra phía sau, phần phật bay trong gió.

Dù mặt trời đã khuất hẳn về hướng tây, cái nóng còn sót lại trong ngày vẫn hầm hập hắt vào người. Tuy vậy, Thủy cũng không quên ngoái đầu lại chào phi hành đoàn, bằng một ngón tay cái giơ cao, trước khi chiếc phi cơ rời bãi đáp.

Anh lúp xúp chạy theo mấy người lính vào một căn chòi nhỏ, cất phía sau ngôi trường Tiểu Học của Quận lỵ.

Đây có lẽ là nơi nghỉ ngơi của người gác dan, nhưng bây giờ đang là mùa hè, nên bỏ trống. 

Thiếu úy Cầu, Đại Đội phó xuống trước, báo cho anh biết, đã chọn xong vị trí đặt Bộ Chỉ Huy Đại Đội.

-Anh đã bố trí phòng thủ cho các trung đội chưa?

Thủy vừa gỡ dây ba chạc ra quăng trên cái chõng tre ọp ẹp, vừa hỏi Cầu:

-Xong cả rồi, Tango yên tâm, ông vào tắm rửa cái đi cho mát.

-Ừ! Bây giờ mà được tắm một cái thì tuyệt cú mèo.

– Sau nhà có cái giếng trong vắt, nước mát lạnh hà! Luyến ra chuẩn bị quần áo cho Tango đi.

– Dạ! Có liền đây…

Luyến lôi từ trong ba lô ra cái khăn lông, quần áo lót và bộ đồ bông, ủi hồ “láng coóng” được gấp ngay ngắn, mà từ ngày mang đi đến giờ, anh chưa dùng đến…Luyến cười cười nói: 

-Bộ đồ này, em cất kỹ lắm, để khi ra phố chợ, ông thày mặc cho bảnh tỏn…

Nhiều lần qua sông qua suối, quần áo ướt chèm nhẹp, Luyến vẫn giấu kỹ bộ này, nhất định không mang ra cho anh thay.

Đã hơn ba tháng rồi, từ ngày đơn vị rời hậu cứ ở Pleiku, lên hành quân vùng Bồng Sơn Tam Quan này. Và có lệnh ngày mai sẽ nhảy ra Vùng Một, tiếp tay với Sư Đoàn Hai để giải tỏa Quận lỵ Đức Phổ, đã bị vây hãm từ những ngày đầu bùng phát cuộc chiến mùa hè năm nay.

Do đó, cả Liên Đoàn được đưa về Quận Lỵ Phù Cát nghỉ ngơi qua đêm, trước khi lên đường đi vào một cuộc chiến khác, chẳng ai biết sẽ kéo dài bao lâu.

 Đại đội anh được bố trí rời vùng hành quân cuối cùng, nên Thủy phải là người bay chuyến chót. 

Gần trọn một ngày trời chầu chực, đợi chờ dưới cái nắng gay gắt của vùng An Lão vào giữa mùa hè, khiến bộ đồ bông lúc nào cũng rơm rớm mồ hôi, gây nhột nhạt khó chịu vô cùng. Cộng thêm cái âu lo vì những tràng đạn phòng không thỉnh thoảng lại réo lên, làm cho đoàn trực thăng cũng phải e dè.

-“…Mẹ kiếp! Nó mà làm dữ không chừng phải lội bộ ra chứ đừng có giỡn chơi…”

Cũng may, mọi chuyện êm xuôi, nên giờ đây giòng nước giếng mát lạnh chẳng những tẩy rửa hết bụi bặm mà còn khiến tâm hồn anh sảng khoái hơn. Ít nhất là trong đêm nay, chắc chắn có được một giấc ngủ an bình, rồi ngày mai ra sao thì ra.

Tối nay nữa chứ! Sẽ là những màn vi vút thật lãng mạn.

Lúc trực thăng còn ở trên cao, nhìn xuống anh đã thấy hàng hàng lớp lớp những bộ đồ bông đang dung dăng dung dẻ hai bên trục lộ như trẩy hội về hướng phố chợ.

Cái quậy lỵ Phù Cát nhỏ bé này đột nhiên phải cưu mang cả một Liên Đoàn Biệt Động Quân, hơn ngàn nhân mạng, quả thật là hơi quá hớp. Dù là chỉ một đêm…

Nhưng biết làm sao bây giờ, anh em đã gian khổ quá nhiều rồi, phải cho họ một chút thảnh thơi chứ.

Hơn ba tháng rồi còn gì, gần một trăm ngày lặn lội trong mật khu được coi là an toàn nhất của lũ chuột, suốt ngày chỉ gạo sấy, thịt hộp đến nỗi cứ nghĩ đến bữa ăn là đã nổi gai ốc cùng mình.

Tưởng tượng đến lát nữa đây, được ngồi nhâm nhi ly bia lạnh sủi bọt nghe lại những ca khúc trữ tình, Thủy hứng chí ngân nga nho nhỏ, một bài hát mà anh chẳng mấy thích thú, lúc chưa khoác áo nhà binh:

                          …Mình về thành phố đây rồi,

                        chốn ăn chốn chơi, lạ mặt người…*

-Thôi đại đi cha nội, muộn lắm rồi còn ở đó mà ngâm nga nữa.

-Rồi, tôi vô tới liền đây…

Vừa trả lời Trung úy Chấn, Thủy vừa với tấm khăn lông choàng quanh mình, bước vào trong chòi.

Chấn là Đại Đội Trưởng đại đội 4, một vị đại đội trưởng thâm niên trong Tiểu Đoàn này, tính tình bộc trực, nóng nảy, nhưng rất tốt. Ông đã từng hướng dẫn cho anh nhiều kinh nghiệm quý giá, khi anh còn làm đại đội phó cho ông.

-Nếu ra chậm, chắc chẳng còn chỗ cho tụi mình đâu.

Đúng như sự tiên đoán của Chấn, khi chiếc xe Jeep chở bốn người gồm Chấn, Thủy, Cầu và Thiếu Úy Tường Vy, ban 3 Tiểu đoàn, ra đến phố chợ thì tất cả quán xá đều chật cứng người là người. Gần như chẳng nơi nào có thể kịp thời cung cấp đủ các nhu cầu một cách bất ngờ như thế. Thậm chí các tiệm tạp hóa cũng biến thành quán ăn, mà vẫn không thiếu các anh em phải đi vất va vất vưởng ngoài đường.

Đảo mấy vòng xe không tìm được chỗ ngồi, Thủy chán nản đang rề rề xe bên đường, thì thấy Trung úy Hà từ trong một quán cà phê vọt ra, la lớn:

-Ê, ê…mấy cha vô đây có chỗ nè…

Cả xe cùng vui mừng, hớn hở.

Nhưng khi theo chân Hà vào bên trong cái quán thấp lè tè, khói thuốc nồng nặc với tiếng nhạc xập xình từ băng cát sét nhão nhoét, thì mọi người cụt hứng, Chấn lầm bầm:

-Làm mẹ gì còn chỗ ngồi mà kêu réo om sòm.

-Hổng lẽ uống bia đứng sao thẩm quyền Hà. 

Tường Vy cũng xía vào.

-Thì đứng làm tạm vài ly rồi chờ khi có chỗ trống rồi mình ngồi…

Cậu thanh niên trạc mười lăm mười sáu, mang ra bốn cái ly đá, và bốn chai bia con cọp.

-Ê em nhỏ, ở đây còn chỗ nào đi chơi hông dậy?

-Dạ gần cổng phi trường có vài quán trong đó.

-Bao xa lận?

-Hông xa đâu, mấy anh muốn đi thì chờ em mười lăm phút nữa, khoảng 7 giờ, em nghỉ việc ở đây sẽ dẫn đường cho các anh.

-Tốt lắm, các anh sẽ chờ.

2

Nửa tiếng đồng hồ sau, chiếc xe Jeep chở năm người đã bon bon vào cổng phi trường Phù Cát.

-Đó, đó tắp vô bên phải, quán này tương đối là sạch sẽ nhất… và có cả…

-Có gì nữa vậy chú em?

-Có cả các nàng Kiều nữa đó…

-Thật là tuyệt vời, tối nay mấy anh sẽ bao chú em ăn chơi thả giàn.

Hình như vì không có sự hướng dẫn, hơn nữa đường cũng hơi xa, nên chưa có một bóng dáng áo hoa rừng nào trong khu vực này. Mặc dầu ở đây có đến hai ba quán cà phê, cũng đèn màu xanh đỏ, chắc chỉ phục vụ cho mấy chàng Pilot đẹp trai trong phi trường.

Cả bọn ùa vào, quán vắng tanh.

Bà chủ, trạc ngoài ba mươi phấn son lòe loẹt, đon đả chào mời,

khiến Thủy nghĩ ngay đến một hình ảnh mà cụ Tiên Điền đã mô tả :

                   Thoắt trông nhờn nhợt màu da,

                  Ăn gì cao lớn đẫy đà làm sao**

-Trung úy, Thiếu úy uống gì? Mai Lan Cúc Trúc đâu rồi ra tiếp khách nè…

Bốn cô gái cũng phấn son không kém bà chủ, bước ra. 

Những chai bia được khui tới tấp, những câu chuyện cợt nhã nổ như bắp rang.

Thủy chỉ ngồi im lặng không tham gia, đối đế lắm có ai hỏi đến, anh trả lời cho xong chuyện rồi lại trầm ngâm hút thuốc, uống bia.

-Tango bữa nay có gì suy tư hả?

-Suy tư mẹ gì, mấy ông cứ tự nhiên đi.

Bà chủ quán thấy vậy, bước đến bên nói nhỏ vào tai anh:

-Tui có một đóa hoa hương sắc tuyệt vời, nhưng nó không chịu ra tiếp khách. Nếu Trung úy cao tay ấn, và muốn chiêm ngưỡng, thì tui giới thiệu cho.

Vẻ bí mật của bà chủ khiến trí tò mò của Thủy nổi lên:

“…Gái lầu xanh mà không chịu tiếp khách, kể cũng lạ thật”…

-Được chị cho tôi gặp đi.

Bà chủ đứng dậy, nói vói lại với Thủy:

-Để tôi vào thăm dò ý tứ nó cái đã.

Một lát sau bà trở ra, cười mím chi cọp:

-Trung úy tốt số lắm đó nghe. Mời ông theo tui.

Thủy lẳng lặng đứng dậy, bỏ mặc các bạn đang bù khú với mấy nàng tiên hạ giới.

-Nè! Trung úy, con nhỏ này có thời gian cặp với một Sĩ Quan người Mỹ, nay ông ta đã về nước, nó buồn nên vào đây chơi thôi…

-Cám ơn chị đã cho biết tin tức.

-Đây là phòng của nó, Trung úy vào ngồi chờ chút đi nhé.

3

Thủy bước vào một căn phòng nhỏ, quét vôi màu xanh nhạt, dịu mắt, trang trí gọn ghẽ. Nó không giống như nơi tiếp khách của một cô gái làng chơi, mà giống phòng ngủ của một cặp vợ chồng mới cưới. Với một cái giường đôi trải drap trắng nuốt, hai cái gối màu hồng, có thêu long phụng sặc sỡ.

Thủy khép nhẹ cánh cửa, sau khi bà chủ quán nháy mắt với anh một cách hóm hỉnh trước khi lui bước.

Anh bước đến ngồi xuống mép giường, vặn ngọn đèn nhỏ để trên bàn ngủ.

Một quyển sách dạng như nhật ký đang nằm phơi ra dưới mắt anh, với hàng chữ chân phương nắn nót: “Nhược Thủy và những tháng ngày…” ở nơi trang bìa.

“…Cô ta viết nhật ký à? Cái tựa đề thế này thì chẳng phải…Vậy cô ta ghi chép những gì? Gì thì gì, không nên đọc trộm nhật ký của người khác…”

Nhưng trí tò mò thôi thúc đã khiến anh cầm lên và lật đến trang kế tiếp:

“Quy Nhơn ngày …tháng …năm 1970

Thế là mình đánh mất đời con gái thật rồi! Đau đớn và xót xa! Cái đau về thể xác chỉ thoáng qua rồi cũng dịu lại, nỗi xót xa trong tâm hồn vẫn còn âm ỷ kéo dài chẳng biết đến bao giờ.

Bây giờ mình mới thấm thía và cảm thông cho tình cảnh của Thúy Kiều :

     Biết thân đến bước lạc loài,

              Nhụy đào thà bẻ cho người tình chung . **     

Mười tám tuổi, mình chưa có người tình chung để bẻ nhụy đào dâng hiến, nhưng lòng vẫn chất chứa nỗi sầu muộn vô cùng tận, khi phải trao cái quý giá nhất đời của người con gái cho một kẻ không đồng chủng tộc, khác biệt về phong tục, và cũng chẳng có chung một ngôn ngữ để sẻ chia nỗi niềm tâm sự vơi đầy…

Xót xa cay đắng ngập lòng,

Đời như chiếc lá giữa dòng lênh đênh.

Nổi trôi số kiếp bồng bềnh.

Trôi về đâu giữa mông mênh đất trời.”***

Thủy buông quyển nhật ký xuống khi nghe có tiếng mở cửa.

Anh quay người lại.

Dưới ánh đèn néon dìu dịu, một cô gái có nét mặt xinh xắn, dáng người thanh mảnh, thướt tha trong bộ quần áo ngủ màu trắng, hiện ra trước mắt anh với nụ cười chất chứa nét buồn u uẩn, khiến Thủy liên tưởng đến những câu chuyện Liêu Trai Chí Dị.

Cô gái lên tiếng, chất giọng miền Bắc pha Bình Định thánh thót nhưng có một cái gì đó nao nao lòng người:

-Anh…Á à…Trung úy đọc trộm nhật ký của em hả?

-Xin lỗi cô…

-Em là Nhược Thủy…

-Xin lỗi Nhược Thủy, anh vô tình thôi, nhưng cũng nhờ thế mới biết Thủy là một một thi sĩ…

-Em chỉ viết lăng quăng để giải buồn, chứ sao dám nhận là thi sĩ.

-Thủy ngồi xuống đi…

-Đây là phòng của em mà anh lại mời em ngồi, hóa ra em là khách à?

Cả hai cùng bật cười trước lối nói chuyện dí dỏm của cô gái.

Cô bước đến ngồi bên cạnh anh, một mùi thơm quyến rũ toát ra từ thân thể cô, khiến Thủy ngây ngất.

-Trung úy…uống gì để em gọi người mang vào?

-Thủy cứ gọi bằng anh cho dễ xưng hô. Chẳng cần uống gì đâu…   Uống môi em ngọt …là đủ rồi…

-Ứ ừ …Chưa gì đã giở trò tán tỉnh rồi…

-Anh chẳng tán đâu, môi em thế kia bảo đảm rất ngọt…

-Thôi đủ rồi, ông mãnh! Xoay lại, em nhìn bảng tên xem nào, Thùy, Thủy hay Thụy đây? Mờ quá chẳng đọc được.

-Thủy…

-Ủa! Như thế anh trùng tên với em à?

-Phải, 

                       Tên em trùng với tên anh,

                  Hai tên kết lại hóa thành dòng sông.

                       Đẩy đưa cánh lá bềnh bồng.

               Tìm nguồn hạnh phúc giữa mông mênh đời.***

Giọng cô gái reo vui:

-A! Anh Thủy cũng là một thi sĩ nữa há. Nhưng đàn ông tên Thủy nghe ẻo lả…

-Nếu thêm chữ lót mạnh mẽ vào nó sẽ khác đi chứ…

-Thí dụ…

-Chẳng thí dụ gì cả, là tên của anh: Đăng Thủy, nước dâng mà, coi chừng cuốn trôi em đi luôn đó…

-Ừa há! Có chữ lót vô nghe nó mạnh mẽ thêm lên rất nhiều.

-Tên Thủy của chúng mình đôi khi cũng là một lợi khí đó em biết không.

-Thiệt hôn?

-Nhờ cái tên này, một lần anh đã thoát được hiểm nguy trong đường tơ kẽ tóc .

-Ngộ vậy hả? Kể em nghe đi.

-Có lần đơn vị hành quân đến một vùng quê hẻo lánh. Chiều đó, anh ngồi nhậu với các cụ bô lão trong làng, mấy ổng thắc mắc hỏi:

“-Trung úy tên gì vậy, nói cho dễ kêu coi…”

Anh bèn tháu cáy:

-Bây giờ cháu đọc mấy câu thơ, nếu bác nào đoán được tên cháu, cháu xin uống ba chung. Còn nếu nói hổng trúng thì bị phạt ba chung, ai chịu thì giơ tay lên.

Mạnh ai người nấy nhao nhao lên:

-Tui …Tui…Tui nữa…Rồi đọc đi…

             Nếu thiếu tui thì đồng khô cỏ cháy,

             Nếu thiếu tui hoa lá cũng héo tàn.

             Đời thật buồn vì cần cổ khô ran,

             Có ai biết tui là gì hông dậy?***

-Thiếu cái gì mà đồng khô cỏ cháy ta?

-Ủa! Rồi thiếu cái gì mà hoa lá úa tàn kìa?

-Nước, nước Trung úy tên nước… Ý!  Mà tên nước nghe kỳ quá há…

Những người dân hiền hòa chất phát, nghĩ sao nói vậy. Biết là nước nhưng chẳng nghĩ ra là Thủy. Anh bèn bắt nọn:

-Sai rồi, bây giờ mỗi bác uống ba chung đi rồi cháu sẽ giải thích.

Mấy ông già rất tôn trọng lời hứa, lần lượt từng người làm ba chung ngọt xớt.

-Tên cháu đứng đầu trong bốn cái nhu cầu cần thiết của nhà nông: nhứt thủy nhì phân tam cần tứ giống … Cháu tên Thủy…

Mấy ông già vỗ đùi đen đét, tự trách:

-Trời ơi! Mình già rồi nên lú lẫn, có dậy mà hông nghĩ ra…Ủa  ông Trung úy có làm ruộng hông, mà sao rành về nhà nông tụi tui quá dậy?

-Việt Nam chúng ta là một đất nước nông nghiệp, nên khi còn đi học, cháu được truyền bá những kiến thức ấy. Chứ có làm ruộng đâu.

-Đúng là Sĩ Quan có khác, chuyện gì cũng biết ráo trọi!

-Nè Bác Tám tới phiên bác sao hổng uống đi, cháu chờ muốn khô cổ rồi đây nè:

               Thượng Điền tích thủy, hạ điền khan.

                Ruộng trên ngập nước, ruộng dưới khô rang.****

Mấy ông già khoái chí vỗ tay nườm nượp. Và rất có cảm tình với anh.

Cũng nhờ thế, mà đơn vị anh tránh được tổn thất nặng nề, khi bị địch quân tấn công. Vì anh đã được các bác mật báo về sự chuyển quân của chúng, nên kịp thời phòng bị kỹ càng. 

-Anh cũng lẻo mép hết biết đó nhe…

-Lính mà em! Không biết thu phục nhân tâm thì chỉ nhận lấy sự thất bại. Vả lại, đây là một cuộc chiến vô cùng phức tạp, không có lằn ranh rõ ràng. Cũng một con người, sáng là nông dân, tối đến trở thành tên du kích. Rất nhức đầu…Mà thôi, nói ba cái chuyện này làm gì, hãy cho anh biết sơ qua về em đi.

-Chuyện của em à! Buồn lắm. Em là con một, trong gia đình người Bắc di cư năm tư. Cách nay hơn hai năm, vì hoàn cảnh  khó khăn, em phải bỏ học để lập gia đình với John, một quân nhân Mỹ. Thật ra, đó chỉ là một sự đổi chác, chứ có cưới hỏi gì đâu. Ba em cần tiền chữa bịnh, và ông ấy đã giúp, thế là em trở thành gái bao của ông ta…

Giọng cô gái trở nên xa vắng:

-…Em dâng hiến đời con gái cho một người hoàn toàn xa lạ trong nỗi đau đớn tận cùng của tâm hồn. Hai năm chung sống, em thèm được nghe, và được tỏ bày nỗi lòng. Nhưng tập quán khác nhau, ngôn ngữ dị biệt, với vốn liếng tiếng Anh của một học sinh lớp Đệ Nhị, làm sao có sự cảm thông giữa ông ta và em cho được? Huống gì nói đến chuyện tâm tình.

Cô ngừng lại, như để vơi bớt nỗi xúc động:

-Có một nỗi buồn ray rứt là ba em không qua khỏi, dù được chạy chữa tận tình và mẹ em, vì thương nhớ ba, cũng đã ra đi sau đó. Rồi ba tháng trước đây, John xong nhiệm vụ ở Việt Nam đã trở về nước. Nên em bây giờ là một kẻ tứ cố vô thân, như cánh lá giữa dòng…Chẳng biết trôi nổi về đâu…

Thủy nắm nhẹ bàn tay thon mềm, nhưng lạnh toát của Nhược Thủy, như truyền hơi ấm. Tự nhiên anh cảm thấy người con gái này có một cái gì đó thật gần gũi, anh thì thầm: 

-Cuộc đời còn nhiều nỗi ê chề hơn thế nữa em ạ! Hãy vươn lên mà sống.

-Cám ơn anh đã an ủi em! Khi John về nước, có để lại cho em ít tài sản, đủ để em sống an nhàn một thời gian. Em hoàn toàn không có ý tưởng đi vào con đường bán phấn buôn hương, dù bà chủ ở đây đã dụ dỗ hết lời. 

-Thế tại sao em có mặt ở chỗ này?

-Em chỉ vào đây thăm bà chủ và mấy người bạn.

-Rồi vì nguyên cớ gì, em bằng lòng tiếp anh?

-Chẳng biết sao, lúc nảy từ trong này nhìn ra, thấy anh chỉ ngồi trầm tư hút thuốc, chứ không bát nháo như những người khác, em chợt có cảm tình. 

-Cám ơn em! Coi dzậy mà hổng phải dzậy đâu nhe!

-Tệ hơn dzậy… nữa phải hôn?

-Còn khuya…

-Em biết! Mấy ông lính mà, nhất là các vị Sĩ Quan nữa, bay bướm phải biết.

-Nói đùa thôi! Cũng có người này người khác chứ em.

-Phải! Nên em mới bằng lòng mời anh vào phòng em, đừng nghĩ là em cần tiền và nhất là đừng đánh đồng em với những cô gái ngồi ngoài kia nhé!

-Làm sao anh dám nghĩ thế…

-Có lẽ tự sâu thẳm trong tâm hồn em, có một cái gì đó thôi thúc, đẩy đưa, để em tìm đến một người có cùng màu da, cùng tiếng nói. 

-Đó là tâm lý chung em ạ! Anh nghĩ em cũng không ngoại lệ. Như con nước thì tìm về nguồn thôi.

-Cám ơn anh đã cảm thông với em! Anh Thủy à!

-Gì vậy em?

-Anh có thể ở đây với em trọn đêm nay được chăng?

-Trọn đêm?

-Làm gì mà ngạc nhiên dữ vậy? Tâm sự thì ngàn đêm cũng thiếu xá gì một đêm…

-Nhưng anh không thể bỏ đơn vị qua đêm…

-Anh không thể bỏ đơn vị, hay anh sợ em là Đặc Công? Cái mặt thế mà ngu ngơ hết biết…

Thủy chợt rùng mình vì một cái hôn bất ngờ do Nhược Thủy chủ động. Không hiểu cảm giác ấy đến từ đôi môi ngọt ngào của cô, hay từ câu nói trước đó.

Hình ảnh Trung Úy Thủy bị chặt đầu, quăng ra lộ vì dại gái, khiến anh nghe rờn rợn.

-Xin lỗi Nhược Thủy.

-Lỗi phải gì chuyện này. Anh không ở lại đây, nhưng mình vẫn có nhau trọn đêm nay.

-Em nói thế là sao?

-Anh không ở đây với em, nhưng chẳng ai cấm em đến với anh phải không?

-Em dám vào chỗ anh đóng quân chăng?

-Anh không biết là John đã từng nhiều lần đưa em vào đơn vị của anh ta à?

-Trong đơn vị của anh ta khác, có giường có nệm cho em nằm, còn tụi anh thì ngủ bờ ngủ bụi đó nhe…

-Em chẳng nệ hà chuyện ấy, anh nằm được thì em nằm được.

-Được rồi! Em muốn thì anh chiều…

-Thế mới ngoan chứ!

Thủy nhìn đồng hồ đeo tay, nói:

-Gần mười giờ rồi, em muốn đi với anh thì chuẩn bị đi.

Cô đứng lên, bước đến cái tủ áo kê ở góc phòng, cười nói:

-Anh nhắm mắt lại, em thay đồ đó nhe…

-Chẳng những nhắm mà anh còn bịt mắt nữa đây nè…

-Ý anh ăn gian, con mắt còn hí hí kìa…

-Thôi để anh ra ngoài hút thuốc, cho em tự nhiên.

4

Thủy bước ra khỏi phòng, đi lại phía bàn tiệc của mấy người bạn. Thấy anh, họ nhao nhao lên:

-Tango nãy giờ hú hí kỹ quá há.

-Làm thêm vài chai nữa đi Thủy. 

 Anh lắc đầu từ chối lời mời của Chấn:

-Anh em thanh toán tiền bạc đi, chuẩn bị về thôi, gần mười giờ rồi đó mấy cha.

Bà chủ quán từ phía sau đi ra, lên tiếng:

-Khỏi tiền bạc chi hết, có người lo rồi…

-Hả?

-Bà chủ bao tụi này à?

-Hổng phải tui, mà là cô Nhược Thủy bao…

-Nhược Thủy là ai vậy?

-Dạ là em đây…

Cô gái bước ra, thướt tha trong chiếc áo dài màu hồng phấn, làm nổi bật làn da trắng ngần dưới ánh đèn néon dìu dịu, khiến mọi người ngẩn ngơ.

Thủy cũng ngạc nhiên vì trang phục của cô:

-Sao em lại mặc áo dài?

-Không phải hôm nay anh đến rước dâu sao?

Cả bọn cười phá lên, tranh nhau mỗi người một câu:

-Cô em bạo quá há!

-Đám cưới nhà binh nhe!

-Như vậy tối nay cô Nhược Thủy về với chú rể Tango hả?

-Dạ! Đêm nay em sẽ về với anh Thủy…

Men rượu lâng lâng, cả bọn vui vẻ kéo nhau ra xe…

Ba người dồn ở băng sau, để Nhược Thủy ngồi chung ghế trưởng xa với Thủy, Chấn cầm vô lăng.

Cả bọn vừa vỗ tay vừa hát:

        …Đừng chê anh lính đám cưới nhà binh em ơi!

Em sẽ lả cô dâu đẹp tuyệt vời,

        Đàng trai nhà anh xe Jeep, xe tăng, tàu bay,

        Đám cưới tụi ta tưng bừng biết mấy…****

5

Dưới ánh trăng thượng tuần huyền ảo, trong căn chòi nhỏ bé và trên cái chõng tre xiêu vẹo, Nhược Thủy đã tận hưởng những phút giây tuyệt vời mà kể từ khi trở thành đàn bà, cô chưa từng có được.

Từ nụ hôn dịu dàng ngọt ngào, đến những lời thì thầm âu yếm khiến cô ngất ngây, đắm đuối.

-“Ôi ! Hạnh phúc thật đơn giản và đẹp đẽ biết bao!”

Khác hẳn với hai năm trời cô chung đụng cùng một người đàn ông xa lạ. Tất cả các cảm xúc trong cô hoàn toàn bị tê liệt.

Cô tựa như một khúc gỗ, mặc cho John muốn vần, muốn xoay cách nào đó tùy thích.

Có đôi lúc cô tự hỏi:

-“Hạnh phúc lứa đôi là thế đó ư?

Chẳng khác nào những cực hình mà người đàn ông đem đến cho người đàn bà.”

Nhưng đêm nay thì lại khác, người lính trận này, nhìn bề ngoài có vẻ dữ dằn, với bộ quần áo hoa rừng bạc vẻ phong trần cùng cái bê rê Nâu đội lệch trên đầu một cách ngổ ngáo, lại rất dịu dàng đánh thức trong cô những cảm giác tuyệt vời mà cô chưa bao giờ được biết đến..

Những cái vuốt ve mơn trớn hết sức nhẹ nhàng trìu mến của Thủy đã đưa cô đến vùng trời hạnh phúc vô biên. Hạnh phúc vỡ òa theo từng tiếng rên xiết của chiếc chõng tre dưới sức nặng của hai người cùng những động tác nhịp nhàng đưa nhau vào cõi vô cùng. 

Cả hai cùng lịm người đi trong tiếng thở hổn hển của đam mê ngây ngất. 

                            Đêm nay mới thật là đêm

                  Ai đem trăng sáng chiếu lên vườn chè.*****

Cô chợt thấy ra hết ý nghĩa thâm thúy của bài thơ mà cô đã thuộc lòng từ thuở còn cắp sách.

-Em làm gì mà đờ người ra vậy Nhược Thủy?

-Em đang suy nghĩ về một bài thơ…Đố anh đoán ra được đó.

-Để coi!…Trăng Sáng vườn Chè của Nguyễn Bính phải không ? 

-Anh thông minh thiệt! Nhưng cái gì đã khiến anh nghĩ đúng những điều trong tư tưởng em?

-Vì chúng ta tuy hai mà một, hơn nữa đêm nay trăng sáng quá, anh cũng cảm thấy thật sự hạnh phúc khi có được một hồng nhan tri kỷ như em bên cạnh.

-Cám ơn anh đã đem đến cho em những giây phút không quên đêm nay. Với em sẽ là một kỷ niệm trân quý nhất trong cuộc đời. Dù chúng ta chỉ là bèo mây gặp gỡ, tan hợp hợp tan…

-Còn anh thì có những kỷ niệm đậm nét trên lưng.

-Kỷ niệm người ta để trong lòng chứ sao lại trên lưng?

-Chứ không phải dấu móng tay của em còn hằn đầy trên lưng ánh đó sao?

-Anh còn nói nữa à? Cái chõng nó kêu ọt ẹt kỳ muốn chết luôn vậy đó. Em sợ bên ngoài người ta nghe, nhắc anh mấy lần nhè nhẹ một chút, anh có để ý đâu.

-Đang lúc xung phong mà em bảo nhè nhẹ làm sao được cơ chứ.

Nhược Thủy dí ngón tay vào trán anh phụng phịu:

-Anh hư lắm đấy!

 Thủy xoay người sang đặt một nụ hôn đắm đuối trên đôi môi mọng đỏ của nàng. Hai người lại xoắn lấy nhau để tìm về thuở hoang sơ cội nguồn của nhân loại.

-Em nằm nghỉ, anh ra ngoài hút điếu thuốc nhe.

-Anh à! Sao nãy giờ em nghe nhiều tiếng chân người ta đi lại bên ngoài quá vậy?

-Thì lính họ đổi gác mà.

-Anh vô liền nhe em không muốn nằm đây một mình dù chỉ một giây thôi đó.

-Tuân lịnh!

Thủy bước ra đến chỗ giếng nước thì đã thấy mấy người bạn đang tụ tập tại đó.

-Sao mấy cha không đi ngủ mà còn xúm xít ở đây vậy?

Tường Vy lên tiếng:

-Tango hạnh phúc quá, quên hết anh em rồi há?

Cầu, đại đội phó của Thủy vốn gốc người Nùng nên nghĩ sao nói vậy:

-Tango cho anh em chia sẻ niềm vui với chứ?

Thủy giật thót người:

-Ơ… Tôi nghĩ cô ấy không bằng lòng đâu!

Chấn lên tiếng:

-Làm gì mà không bằng lòng, dẫu gì cô ta cũng chỉ là gái làng chơi …

-Không phải thế! Cô ấy có chồng là người Mỹ mới về nước, chỉ vào đó chơi thôi chứ không phải hành nghề như anh em nghĩ.

-Thì cũng là me Mỹ, khác gì nhau đâu…

-Tôi không binh cô ấy, nhưng hoàn cảnh rất đáng thương…

-Sao lúc này Tango nhân từ và dễ tin người quá vậy ta? Cô gái ăn sương nào mà chẳng có một bản trường ca đứt ruột về gia thế để kể cho khách nghe?

Cũng lại Cầu lên tiếng:

-Cổ bằng lòng vào đây là chấp nhận rồi, Tango đừng lo quá…Hổng lẽ ông coi cổ trọng hơn mấy anh em đây sao?

Thủy ngớ người vì những đòi hỏi của mấy người bạn, anh biết rằng Nhược Thủy sẽ chẳng bao giờ bằng lòng chuyện ấy. Nhưng  những lý do họ đưa ra, quả thật khiến anh không còn đường nào từ chối được.

Dẫu gì thì cũng tình chiến hữu, từng chia ngọt sẻ bùi sống chết có nhau, vẫn hơn là mối dây quan hệ với một người con gái chỉ gặp một đêm.

Lý là như thế nhưng trong lòng anh lại cảm thấy vô cùng bất nhẫn.

Ngồi trầm ngâm hút gần hết điếu thuốc, anh đành buông xuôi:

-Thôi tùy mấy ông đó, nhưng tôi nghĩ cô ấy sẽ phản đối.

-Chừng nào cổ phản đối hãy hay, để Cầu này vào thử xem sao!

Cầu đi rồi, còn lại ba người ngồi lặng thinh, dưới ánh trăng huyền hoặc. Họ hồi hộp chờ đợi như đang chờ đợi giây phút nổ súng trong một cuộc chiến tử sinh.

Nếu Cầu thành công thì tức là hai người kia thành công.

Còn Thủy sẽ đau đớn biết dường nào.

Ngược lại nếu Cầu thất bại anh sẽ rất sung sướng, nhưng chắc chắn là bị các bạn rầy rà đến nhức xương.  

Thêm nhiều điếu thuốc nữa được đốt hết, mới thấy Cầu lò mò đi ra. Tường Vy sốt sắng hỏi:

-Kết quả ra sao ông Cầu?

-Mẹ kiếp, nó nhất định không cho mình đụng đến người nó. Cứ làm như con gái nhà lành không bằng.

-Ông to lớn như vậy mà không làm gì được cô gái mảnh dẻ ấy sao?

-Bộ Tường Vy muốn tui hiếp dâm nó à? Nó hăm he sẽ la toáng lên đó cha nội.

-Vừa đánh vừa đàm chứ ai bảo ông làm dữ!

-“Khí tồn tại não” hơn ba tháng nay rồi, có gái đẹp một bên mà đành nhịn thèm, tức chết đi được.

-Vậy để Tường Vy vào trận xem sao!

Ánh trăng đã khuất dần trong những đám mây đen lờ lững trên bầu trời.

Những điếu thuốc lại được đốt lên, và mọi người lại chờ đợi trong những tâm trạng phức tạp khác nhau.

Chị Hằng vừa ló ra khỏi đám mây, thì cũng là lúc cái bóng cao lòng khòng của Tường Vy thất tha thất thểu bước đến.

-Thế nào Tường Vy?

-Tôi cũng như ông Cầu thôi! Chẳng sơ múi được gì cả! 

-Sao hồi nãy ông nói hay lắm mà!

-Cổ ôm cứng một đống quần áo ngồi co ro trong góc, mình mới bước tới là cổ hăm sẽ la hiếp dâm, ông nội ai dám làm gì.

-Bây giờ đến lượt đại bàng Charlie vào thử xem, mau mau lên trời gần sáng rồi đó.

Chấn quay bước đi rồi, Thủy đứng lặng thinh không đóng góp một ý kiến gì.

Anh đang mang một tâm trạng vô cùng mâu thuẫu:

-“Mong cho Chấn có được chút gì đó để anh em vui lòng”.

Phần khác, thì lại cầu cho Nhược Thủy vẫn giữ thái độ như đã đối xử với hai người kia.

Nếu như gọi đó là lòng chung thủy thì cũng không đúng, bởi vì như cô cũng đã nói, bèo nước gặp nhau hợp tan tan hợp…Thì có gì để mà thủy chung, chung thủy…

Nhưng trong tận cùng tâm hồn, anh vẫn muốn cô giữ được trọn vẹn kỷ niệm đêm nay như cô nói sẽ trân quý suốt đời.

Tiếng gà eo éc gáy vang lên ngoài đầu xóm thì cũng là lúc Chấn lầm lũi bước ra. Cầu và Tường Vy cùng lên tiếng:

-Sao rồi hả đại bàng? Có kết quả gì không? 

-Kết quả cái mốc xì!

-Sao đại bàng ở trong đó lâu quá vậy?

-Tranh luận với cổ chứ làm cái gì?

-Trời đất! Đêm thâu giá đáng ngàn vàng, ông lại đi ngồi tranh luận với người đẹp.

-Chứ cổ có cho làm quái gì đâu mà không tranh luận. Cô bé khá lắm. Thông minh cứng cỏi. Rất tiếc lại trao duyên lầm tướng cướp.

-Là ai?

-Ông Thủy nhà mình chứ ai nữa! Cổ coi ổng như thần tưọng có chết mẹ không! 

-Nhưng tui thấy cổ với Tango cũng đẹp đôi đó chứ.

-Người đẹp xứ Huế của ổng ở Biển Hồ sẽ xé ổng ra từng mảnh. 

-Thôi Tango vào chuẩn bị đưa cổ về trỏng đi sáng đến nơi rồi. Coi chừng Tiểu Đoàn biết sẽ bị rầy rà đó.

Chấn vừa nói dứt câu, thì Nhược Thủy cũng từ căn chòi bước ra.

Cô lặng lẽ đi thẳng một mạch lên đường cái, sau khi ném lại câu nói đầy chua chát:

-Cám ơn các anh đã cho tôi một kỷ niệm nhớ đời.

-Tango chạy theo cổ đi kìa!

Thủy bị bất ngờ trước thái độ của Nhược Thủy. Nên đứng sững sốt như trời trồng. Lời nhắc nhở của Tường Vy khiến anh bừng tỉnh, nên chạy vội vào chòi khoác thêm cái áo ngoài và lấy chìa khóa xe để đuổi theo nàng.

Khi xe anh lên đến Quốc Lộ thì Nhược Thủy đã đi một đoạn khá xa.

Mặt trời chưa lên, bóng tối còn nhờ nhờ, dáng Nhược Thủy mảnh mai ẻo lả, lầm lũi cất bước dưới trời sương lãng đãng làm anh se sắt lòng.  

Vọt lên phía trước một đoạn, anh dừng xe lại, bước xuống đón cô:

-Nhược Thủy à! Anh thành thật xin lỗi em về những chuyện xảy ra đêm qua.

Cô vừa đi vừa trả lời Thủy bằng một giọng nói mang nhiều nỗi ấm ức cùng cách xưng hô đầy xa lạ:

-Có gì đâu mà anh phải xin lỗi. Nhân cách của tôi chỉ đáng được đối xử như thế mà thôi!

-Em đừng nói như vậy mà Nhược Thủy! Em có biết lòng anh đau như cắt khi phải để họ vào quấy rầy em không?

-Anh có nói gì chăng nữa thì cũng xin phép cho tôi được đặt câu hỏi với anh nhé.

-Em cứ hỏi đi!

-Người đầu tiên vào chòi, coi như không có sự chấp thuận của anh đi, còn người thứ hai thứ ba. Anh có ngăn cản họ không?

-Anh đã nói hết lời, mà họ có nghe đâu! Hơn nữa, anh nghĩ rằng em đã kiên quyết như thế thì ba người hay ba chục người cũng chẳng lay chuyển được em. 

-Cám ơn sự tin tưởng của anh. Và cũng xin cám ơn những giây phút hạnh phúc mong manh anh đã mang đến cho tôi.

Cô cười, nụ cười mang đầy nét cay đắng:

-…Một hạnh phúc trong khổ đau, tủi nhục.

Lòng Thủy như bị kim châm muối sát, anh nài nỉ:

-Nhược Thủy ơi! Nói thế nào đi nữa thì anh cũng xin chịu lỗi với em ngàn lần, vạn lần xin chịu lỗi với em. Hãy tha thứ cho anh. Em lên xe đi anh chở vào trong ấy, chứ em cứ đi bộ thế này anh lo lắm!

-Hôm nay anh lo thì còn những tháng ngày khác ai sẽ lo cho tôi đây?  Chỉ có một đêm, vâng chỉ một đêm tôi mong được sống trọn vẹn với cái hạnh phúc phù du do anh mang đến mà anh còn lo không xong thì nói gì đến chuyện xa vời khác.

-Em đừng dằn vặt anh nữa mà Nhược Thủy!

-Tôi làm sao có cái quyền ấy. Anh biết không, từ đầu đến cuối, tôi vẫn ôm ấp trong lòng một hy vọng mong manh. Khi người đầu tiên bước vào chòi, không có sự đồng thuận của anh, rồi đến người thứ hai, tôi vẫn còn nuôi cái ảo tưởng đó. Nhưng đến người thứ ba thì mọi sự đã rõ ràng.

-Anh ấy đã nói gì với em? Có sàm sỡ không?

-Chuyện ấy có gì đáng phải quan tâm với một cô gái làng chơi như tôi cơ chứ?

-Em à, đừng đay nghiến nhau như vậy nữa mà!

-Ông ta không sàm sỡ, trái lại còn lịch thiệp là đàng khác. Tôi nói rằng anh Thủy không bao giờ bằng lòng cho các ông vào đây quấy rầy tôi như thế này.

-Đúng như thế, anh đâu có bằng lòng chuyện ấy!

-Ông ta cười có vẻ nhạo báng, trong bóng đêm, tôi không nhận ra khuôn mặt ông ta dễ ghét như thế nào, nhưng giọng cười ấy thì tôi căm thù đến muôn đời. Và câu nói của ông ta như những mũi dao đâm thẳng vào trái tim vốn đã rướm máu của tôi…

-Anh ta đã nói gì?

-Ông ta nói rằng: “Tôi thành thật ngưỡng phục tấm lòng sắt son của cô dành cho Thủy! Nhưng cô ơi! Thần tượng của cô đã sụp đổ rồi! Nếu hắn không bằng lòng, làm sao chúng tôi vào đây được”.

Cõi lòng tôi tan nát như ai bằm ai xé và oán trách trời cao sao chỉ một phút giây hạnh phúc nhỏ nhoi mà tôi cũng không có được trọn vẹn. Rồi tôi tự đay nghiến mình đã đặt niềm tin không phải chỗ thì đáng đời. Đó là thân phận của một cô gái ăn sương mà.

Những lời thổn thức của Nhược Thủy như ngàn vạn nhát dao cứa vào tâm hồn Thủy. Anh chỉ biết lặng lẽ bước bên cô trong nỗi ray rứt khôn cùng.

-Anh biết có nói gì đi nữa, cũng chẳng làm vơi bớt những buồn tủi trong lòng của em. Nhưng anh chỉ xin em hiều cho một điều là anh luôn luôn trân quý em.

-Tấm lòng quý trọng ấy tôi thật sự không có diễm phúc để hưởng. Khi nhận lời làm vợ John, tôi đã chịu trăm cay ngàn đắng bởi đầu óc hẹp hòi của bàng quang thiên hạ. 

-Anh hiểu và cảm thông với sự khổ đau của em trước miệng lưỡi cay độc của người đời…

-…Suốt ngày tôi phải ru rú trong căn cứ để tránh những ánh mắt rẻ rúng khinh khi. Tôi nào có muốn như thế đâu! Tại sao người đời lại khắt khe nghiệt ngã với tôi đến thế? Khi gặp anh, là người có tâm hồn, tôi tưởng đã tìm được một chút an ủi trước sóng gió cuộc đời, nào ngờ….

Lời rù rì than thân trách phận của Nhược Thủy, mà nghe như những bản án đang giáng xuống đầu Thủy.

Anh lặng lẽ cúi đầu đi bên cô bằng những bước chân của một kẻ tội đồ trên đường ra pháp trường.

Hai người đi đã khá xa chỗ chiếc xe Jeep đậu.

Thủy vội quay trở lại, lái xe đi cặp kè một bên cô.

Vẫn những nài nỉ, thuyết phục, anh nói cứ nói, cô đi cứ đi. Bằng cách nào chăng nữa, cô cũng một mực không chịu lên xe.

Nắng đã khá cao. Nhìn những giọt mồ hôi lấm tấm thấm qua lưng áo cô, Thủy nghe thắt cả ruột gan, anh nài nỉ:

-Nhược Thủy à! Em lên xe đi anh đưa em về. Đơn vị anh sắp tới giờ phải di chuyển rồi…

-Cám ơn anh! Hãy về với đơn vị đi! Kể từ giờ phút này. Không…phải nói là từ sau nửa đêm hôm qua, tôi với anh không còn một chút quan hệ nào nữa cả, bây giờ và mãi mãi. Bèo nước hợp tan. Nước đã chảy, bèo đã trôi. Tình chúng ta cũng đã chấm dứt. Xin anh hãy để tôi đưọc sống yên ổn với thân phận bọt bèo mà số mệnh đã dành sẵn cho tôi. Vĩnh biệt anh.

Thủy thấy không thể nào xoay chuyển lòng cô được, đành dừng  xe lại, ngồi bất động chờ cô đi thêm một đoạn nữa, mới quay đầu trở về với đơn vị.

Anh biết rằng từ nay hình ảnh tà áo dài phất phơ trong nắng sớm cùng những bước đi thất thểu vô hồn của người con gái có mái tóc thề chấm vai, và nhất là những lời nói như xé lòng của cô sẽ là một vết thương mãi mãi khắc sâu trong tim anh, chẳng bao giờ có thể phai nhòa…

 

*Người xa về thành phố-Trúc Phương.

**Kiều- Nguyễn Du

***Thơ tác giả.

**** Đám cưới nhà binh-L ê Dinh    

**** *Tục ngữ dân gian

Dương Thượng Trúc

 

Share.

Leave a Reply